Khi Ngọc Hùng thức dậy và xuống dưới nhà thì đã 8 giờ mấy rồi. Anh ta đang khoác trên người mình một bộ đồ thoải mái, một áo thun thắng với chiếc quần jean xanh dương đậm và cùng một chiếc áo khoác thun xanh. Trên tay là một chiếc đồng hồ vàng được đính những viên kim cương sáng chói mắt. Tạo nên một phong cách lãng tử nhưng không quá mức, chỉ khiến người khác vừa nhìn đã động lòng thôi.
"Đại thiếu gia, mời cậu vào ăn sáng ạ"
bà Tám từ bếp ra lễ phép lên tiếng mời. Ngọc Hùng đúng ra tính đến bệnh viện ngay nhưng nghe bà nhắc thì bụng liền kêu lên, anh ta vui vẻ gật đầu và bước nhanh vào bếp.
Vừa bước chân vào bếp thì đã thấy một nồi cháo trắng, bên cạnh đó là những chiếc bánh giò quảy thơm ngon. Ngọc Hùng vui vẻ bước nhanh tới bàn ăn và nói
"Woa, ngon quá. Lâu lắm con không được ăn cháo trắng với giò quảy rồi. Vẫn là bà Tám thương con nhất"
anh ta ngồi xuống vui vẻ ăn. Nhưng mới ăn một muỗng cháo thì anh ta khẽ cau mài lại.
"Cháo này không phải do bà Tám nấu, phải không?"
bà Tám nhìn Ngọc Hùng khẽ cười, đứa trẻ này thật giỏi phân biệt mũi vị món ăn.
"Dạ do bà chủ nấu đấy ạ, sáng nay bà chủ vào đây bận cả buổi, còn nói cậu và tiểu thư rất thích ăn mấy món này"
bà Tám kể rõ đầu đuôi. Nghe xong thì Ngọc Hùng bỗng bật cười, một nụ cười rất buồn.
"Họ cũng biết những món bình dần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-mang-ten-anh/2038549/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.