Đêm đó nó với Ngọc Hùng quay lại bệnh viện thì thấy Vũ Trí vẫn còn thức, trên tay anh ấy đang ôm chó con lông trắng như tuyết, vô cùng đáng yêu.
"Lâm Lâm...em về rồi..."
Vũ Trí nhìn nó nở nụ cười hiền. Nó bước tới bế chó con lên và hỏi.
"Pooh, sao cưng lại ở đây"
nhóc con vừa thấy nó thì đôi mắt to tròn liền sáng lên, biểu lộ rõ sự vui mừng. Ngọc Hùng bước tới lên tiếng nói.
"Cái con nhóc này không thấy hai người chủ của mình không chịu ăn uống gì, bà Tám cũng hết cách với nó nên anh đành ôm nó đến đây thôi"
nó dùng tay vuốt lồng Pooh và nói
"Pooh, vậy cưng hư quá nha"
Vũ Trí nhìn đôi mắt nó vừa sưng vừa đỏ, rất đau lòng. Nhưng anh ấy chẳng hỏi gì hết, vì cách đây vài phút Ngọc Hùng đã lén nhắn tin bảo là, gặp nó đừng hỏi gì hết để lúc khác anh ta kể lại cho.
"Em yên tâm đi, anh đã cho Pooh ăn no rồi"
Vũ Trí cố cười nói một cách tự nhiên nhất có thể. Nó quay lại nhìn anh ấy và hỏi khẽ
"Sao giờ anh chưa ngủ nữa vậy"
Vũ Trí với tay vuốt lồng Pooh đang ngoan ngoãn nằm yên trên tay nó và nhẹ đáp lại.
"Chưa thấy em về thì làm sao anh yên lòng ngủ được chứ?"
trong lòng nó bỗng cảm thấy có lỗi, nói ở bên cạnh chăm sóc anh ấy, thế mà toàn để anh ấy lo lắng không à. Thật tệ quá, nó cúi đầu thật thấp và nói khẽ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-mang-ten-anh/2038547/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.