“Ai…? À, ra là cậu!” Bonnie kêu lên, mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay vừa đụng vào khuỷu tay mình “ Làm tôi hết hồn. Tôi không nghe tiếng chân cậu lại gần.”
Hắn sẽ phải cẩn thận hơn, Stefan nhận ra. Mới có vài ngày không đi học mà hắn đã mất đi cái thói quen đi đứng di chuyển như con người để quay lại với những sải bước hoàn hảo êm như ru của kẻ săn mồi. “ Xin lỗi cậu” Stefan nói khi cả hai cùng bước bên nhau về phía cuối hành lang.
“ Không có gì,” Bonnie đáp với một cố gắng can đảm lắm như không có chuyện gì. Nhưng đôi mắt nâu của cô bạn mở to và kém linh hoạt. “ Thế hôm nay cậu làm gì ở đây thế? Sáng nay, tôi và Meredith có ghé qua nhà trọ để điều tra bà Flowers, nhưng chẳng ai mở cửa hết. Mà sao tôi không thấy cậu trong tiết Sinh học.”
“ Chiều này tôi mới đến. Tôi đi học lại rồi. Tới chừng nào tìm ra được cái chúng ta đang muốn tìm thì thôi.”
“Ý cậu là để do thám thầy Alaric chứ gì,” Bonnie thì thào “ Hôm qua, tôi đã bảo Elena cứ để thầy ấy tôi lo liệu cho mà. Oái,” cô nói thêm khi thấy vài học sinh lớp mười một đi ngang qua ngó ngó mình. Bonnie đào mắt nhìn Stefan. Hiểu ý nhau, họ rẽ vào một hành lang phụ và đi tiếp đến chỗ cầu thang vắng người. Bonnie tựa lưng vào tường, thở ra nhẹ nhõm.
“ Tôi phải nhớ không được nói tên cậu ấy ra,” cô thiểu não nói, “nhưng khó quá chừng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-ma-ca-rong/2257661/quyen-3-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.