Chương trước
Chương sau
Chiến Vân Khai nghe vậy, sắc mặt cũng trầm xuống: "Ai nói muốn sinh con riêng với em? Chúng ta làm từng bước, tất cả đều làm việc theo quá trình, yêu đương trước, cầu hôn, kết hôn và sinh con."
Theo đuổi con gái chính là phải cần nhẫn nại.
Nhất định phải đưa hết những thứ tốt cho cô, để tạo cho cô có cảm giác an toàn.
"Anh không cần thiết phải làm cái này." Hiện giờ Mộ Minh Nguyệt không muốn yêu đương, cô chỉ muốn gây dựng sự nghiệp.
Chỉ là tên đàn ông chó này lại vẫn luôn trở ngại con đường đi tới của cô.
Chỉ cần cô muốn làm cái gì, anh chỉ nói đúng một câu, cuộc đời của cô sẽ lên tới đỉnh cao.
Vốn dĩ không cần phải cố gắng cái gì!
Việc này khiến cô vô cùng bất đắc dĩ!
"Những bạn nhỏ khác có thì em cũng phải có." Chiến Vân Khai biết con gái thường rất thích được thiên vị cưng chiều một mình mình!
Cô gái của anh, nhất định phải có, anh không thể để cô gái của mình đi hâm mộ những cô gái khác được.
Anh muốn để cho người trên thế giới này đều phải tới hâm mộ cô gái của anh!
"Mẹ à, Chiến Vân Khai trêu thật vui ha, một sắt thép thẳng nam như con mà còn bị bố chọc mềm lòng đấy." Mộ Nhạc Nhạc rất hâm mộ nhìn Mộ Minh Nguyệt.
Khuôn mặt nhỏ của Mộ Minh Nguyệt lập tức đỏ lên, cô trừng mắt liếc Mộ Nhạc Nhạc, thằng bé lập tức ngậm miệng.
Bên này Mộ Nhạc Nhạc vừa yên tĩnh lại, bên kia Chiến Cảnh Hi lại phát tác: "Nhạc Nhạc, em không phải muốn ghi một bản ghi chép nhỏ sao? Nhanh chóng ghi lại cách mà bố tán phụ nữ đi."
Chiến Cảnh Hi lấy một quyển vở nhỏ và bút từ trong cặp của Mộ Nhạc Nhạc ra rồi đưa cho thằng bé.
Mộ Nhạc Nhạc lập tức nhận lấy quyển vở nhỏ và bút, bắt đầu viết tổng kết.
"Hôm nay bố hôn mẹ, lời thoại dỗ phụ nữ là người khác có thì em cũng nhất định phải có..."
Mộ Nhạc Nhạc lẩm bẩm nói.
Mộ Minh Nguyệt nhìn xem cũng không biết nói gì, con của cô cứ thích những thứ đồ vật xinh đẹp như vậy.
"Tại sao em lại muốn viết tay?" Chiến Cảnh Hi hỏi một vấn đề mà thằng bé vô cùng tò mò: "Bây giờ sản phẩm điện tử phát triển như vậy, em có thể ghi trên thiết bị điện tử, không phải sẽ an toàn hơn à? Chỉ cần em không xóa thì nó vẫn ở đó cho em."
"Anh thì biết cái gì? Viết tay có ý nghĩa và giá trị kỷ niệm, sau này em mà nổi tiếng rồi, xuất bản cái này ra, em còn có thể ăn được một đợt tiền nhuận bút đấy." Mộ Nhạc Nhạc tính toán vô cùng cẩn thận.
"Ra sách? Em cảm thấy loại sách này của em thì ai sẽ mua?" Mặc dù Chiến Cảnh Hi rất thích cậu em này, nhưng thằng bé lại không thể không đả kích một phen.
"Bỏ đi." Mộ Nhạc Nhạc hô một tiếng, xem thường nói: "Bây giờ FA nhiều như vậy, sau này đàn ông càng khó tìm vợ đó, Sách Thần này của em vừa ra thì đảm bảo sẽ cháy hàng!"
"Xem hết từ điển yêu đương của em thì có thể cưới được vợ, ai lại không tôn sùng sách của em hả?"
Chiến Cảnh Hi: "Nói thật hình như cũng có chút đạo lý..." Nhưng cũng trông có vẻ là nói bừa, thằng bé vẫn không tin lắm.
Ai sẽ mua loại sách ngu xuẩn này?
Ai cũng không ngờ, mười ba năm sau, quyển sách này đúng thật là vang dội toàn cầu, đẩy thẳng tên tuổi Mộ Nhạc Nhạc lên vị trí hàng đầu.
Người nào sẽ mua sách của thằng bé, người nào coi thường, tất cả đều in thành mấy phiên bản.
Sau khi Mộ Nhạc Nhạc viết xong, cẩn thận từng chút một cất kỹ sổ ghi chép.
Sau đó thong thả ngồi xuống, đôi mắt nhỏ giống như rađa, quét qua lại trên người hai người Chiến Vân Khai và Mộ Minh Nguyệt.
Trong lòng âm thầm cầu nguyện: “Ôi chao, nhanh tiếp tục nói tiếp đi.”
Thằng bé muốn nhìn thấy cảnh yêu đương ngọt ngào, ăn cẩu lương đầy ngọt ngào.
Nhưng Mộ Minh Nguyệt đã nhìn thấu hành vi của Mộ Nhạc Nhạc, từ chỗ đang ngồi trên đùi Chiến Vân Khai, cô ngồi xuống một bên, sát bên cạnh Mộ Nhạc Nhạc.
Mộ Nhạc Nhạc ngạc nhiên nhìn sang Mộ Minh Nguyệt: "Mẹ à, sao mẹ không ngồi ở chỗ ông bố xấu xa nữa rồi? Sao lại xuống nhanh như vậy làm gì?"
Thằng bé còn chưa xem đủ đâu!
"Để con ngồi đó." Mộ Minh Nguyệt nói xong, sau đó ôm Mộ Nhạc Nhạc đặt lên đùi Chiến Vân Khai: "Mẹ thấy dáng vẻ vừa rồi của con trông rất hâm mộ, chắc chắn rất muốn ngồi."
Mộ Nhạc Nhạc ngồi trên đùi Chiến Vân Khai, lắc lư cẳng chân nhỏ: "Mẹ à, mẹ thật sự không ngồi sao?"
"Không ngồi." Mộ Minh Nguyệt quay đầu, không thèm nhìn tới hai bố con này nữa.
Cái mông nhỏ của Chiến Cảnh Hi lập tức chuyển dời sang chỗ Mộ Minh Nguyệt.
Sau đó duỗi cái tay nhỏ, cẩn thận từng chút ôm lấy Mộ Minh Nguyệt.
Mộ Minh Nguyệt cảm thấy bên hông có đôi tay nhỏ ấm áp bao vây, cô hơi nghiêng mắt qua, trong khoảnh khắc đó lập tức đối mặt với đôi mắt to tròn xinh đẹp của Chiến Cảnh Hi.
Đôi mắt này rất giống với Mộ Nhạc Nhạc.
Đều giống hệ Chiến Vân Khai, cho nên ngoại hình cũng không khác nhau là mấy.
Chỉ là đôi mắt thật sự rất xinh đẹp, rất ngây thơ trong sáng.
Cô đưa tay ôm bé cưng Chiến Cảnh Hi: "Hi, con yêu à."
"Mẹ." Chiến Cảnh Hi cũng ngọt ngào gọi lại một tiếng.
Mà tài xế lái xe, xuyên qua kính chiếu hậu nhìn thấy bốn người bọn họ lại cảm thấy vô cùng giống gia đình bốn người, bọn họ đều vui vẻ hòa thuận, còn khiến người bên ngoài rất ghen tỵ.
"Anh còn chưa nói với em, vì sao con trai em và cún cưng Hi lại bị Chiến Cẩm Quốc dẫn đi?" Vừa xuống khỏi xe, Mộ Minh Nguyệt đã kéo cánh tay Chiến Vân Hi để hỏi.
Chiến Vân Khai quay đầu lại nhìn cô, vỗ nhẹ đầu nhỏ của cô, nói: "Đừng lo lắng, không sao cả, hơn nữa Chiến Cẩm Quốc sẽ không quấy rầy Chiến Cảnh Hi và Mộ Nhạc Nhạc nữa đâu."
"Em muốn biết lý do." Mộ Minh Nguyệt nhăn mày, phải hỏi cho ra ngô ra khoai.
Chiến Vân Khai hít sâu một hơi: "Ông ta coi Chiến Cảnh Hi là cháu của mình, vừa vặn lúc đấy dẫn Chiến Cảnh Hi đi nên dẫn theo Mộ Nhạc Nhạc luôn."
"Cháu trai?" Mộ Minh Nguyệt nghe thấy càng giống như lọt vào sương mù: "Anh là con trai của Chiến Cẩm Quốc?"
Bố của Chiến Dương Úy chính là Chiến Cẩm Quốc.
Vậy quan hệ giữa Chiến Dương Úy và Chiến Vân Khai là thế nào?
Quan hệ anh em sao?
Vừa nghĩ tới lần trước, cô bị Chiến Dương Uý đùa giỡn thì lập tức cảm thấy cả người không khỏe.
Có loại cảm giác rất bẩn khi bị hai người đàn ông chạm qua.
Hơn nữa, không hiểu tại sao trong lòng cô lại dâng lên một luồng cảm giác có lỗi và xấu hổ với Chiến Vân Khai.
Nhìn đôi mắt xinh đẹp của cô, Chiến Vân Khai hít sâu một hơi, nói: "Đó là chuyện trước kia, bây giờ đã không còn quan hệ gì nữa."
"Ông ta là bố của anh, dù không tính tới pháp luật thì vẫn có quan hệ huyết thống, không thể nào xóa bỏ được." Mộ Minh Nguyệt có thể nhìn ra dựa trên nét mặt của anh, anh có bí mật trong quá khứ.
Nhưng cô không muốn lén nhìn nó. Cô lo lắng sẽ chạm trúng sự đau lòng của anh.
Người đàn ông này, rốt cuộc là ai đây?
Thậm chí cô cũng không nhận ra anh.
Cô biết anh là Hacker đứng đầu thế giới, cũng biết anh là người giàu nhất thế giới, còn là đầu não ở từng lĩnh vực.
Có thể nói từng lớp áo của Chiến Vân Khai đã nhiều tới nổi khiến người ta đếm không xuể.
"Minh Nguyệt à, quá khứ của anh rất thê thảm, anh không muốn khơi lên sự đau lòng của em." Chiến Vân Khai nhớ tới lúc cô tới chăm sóc anh, cô đã rơi nước mắt vì vết thương của anh.
Lúc ấy anh vốn muốn nói hết mọi chuyện với cô. Nhưng thấy cô khóc, anh lập tức nói với mình, nhất định phải chôn giấu tất cả bí mật và khổ sở vào trong bụng, tuyệt đối không thể để cô biết.
Để tránh cô đau lòng quá mức.
"Vậy nếu em muốn biết quá khứ của anh, anh sẽ nói cho em biết chứ?" Mộ Minh Nguyệt nhìn Chiến Vân Khai không hề chớp mắt, đôi tay nhỏ siết chặt thành nắm đấm.
Chiến Vân Khai chăm chú nhìn cô: "Minh Nguyệt à, em đã chuẩn bị sẵn sàng để tiếp nhận quá khứ của anh sao?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.