"Bố trông giống người bán được lắm hả?"
Chiến Vân Khai nhíu mày, hỏi Mộ Nhạc Nhạc.
Mộ Nhạc Nhạc sờ sờ dưới cằm: "Ừm, trông đắc đấy, cho dù bố muốn bán thì người bình thường cũng không mua nổi."
Loại đàn ông cực phẩm như Chiến Vân Khai có ai dám bao nuôi?
Chuyện này quả thực là chán sống lắm rồi.
"Nếu như là Minh Nguyệt và bé cưng Nhạc Nhạc thì bố nguyện ý xách túi vào ở, không cần tiền."
Chiến Vân Khai nhướng mày với Mộ Nhạc Nhạc.
Bây giờ anh sống giống như kẻ mà anh từng ghét nhất.
Vì tình yêu mà bám dai như đỉa, đuổi mãi không đi.
Thì ra tình yêu là thứ xa xỉ nhất trong cuộc sống, cũng là đồ vật dễ có được nhất ở trên đời này.
Chân tình đổi lấy chân tình, anh tin tưởng chỉ cần mình kiên nhẫn, sớm muộn gì Mộ Minh Nguyệt cũng sẽ trở lại bên cạnh anh.
Mộ Nhạc Nhạc lập tức nhấc bàn tính trong lòng lên, gỗ cốc cốc.
Mặc kệ là năng lực kiếm tiền hay năng lực làm việc, Chiến Vân Khai đều là tiêu chuẩn, người mà có đốt đèn lồng cũng khó tìm được.
Hơn nữa còn có thêm một nguồn lao động miễn phí!
Chia sẻ khá nhiều gánh vác thay thằng bé nữa!
Nên cớ gì thằng bé không làm chứ?
Nhưng tất cả mọi chuyện đều phải đặt mẹ thành trung tâm.
"Mẹ à, điều kiện của bố Chiến này đưa ra cũng rất khá đấy, bố còn nói là không cần tiền nữa." Mộ Nhạc Nhạc cẩn thận từng chút một nhìn qua Mộ Minh Nguyệt, nhỏ giọng lí nhí dò hỏi.
Mộ Minh Nguyệt nhìn đôi mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-lua-ba-cua-bao-bao/895964/chuong-319.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.