Thấy anh nói vậy, Mô Minh Nguyệt vội quay mặt sang: “Chiến Vân Khai, anh nghiêm túc tí đi!
Đường đường là một chủ tịch, vậy mà lại ngang nhiên làm chuyện như thế này ở nơi đông người!
Quả thật quá là điên rồ!
Chiến Vân Khai cũng không muốn làm trò ở một nơi như vậy để người khác nhìn thấy vẻ e thẹn đáng yêu của vợ anh.
Anh cúi gập người xuống rồi ôm ngang Mộ Minh Nguyệt lên.
Mộ Minh Nguyệt như thể lần nữa phải chịu khiếp sợ, cô duỗi tay ôm cổ anh theo phản xạ có điều kiện, mặt mày đầy vẻ ngạc nhiên hỏi: “Chiến Vân Khai, anh làm cái trò gì vậy! Anh mau thả em xuống!"
Nếu mà bị người quen nhìn thấy thì cô biết giấu mặt vào đâu?
Chiến Vân Khai ôm Mộ Minh Nguyệt không buông, rời đi thật nhanh: "Chẳng phải em sợ bị người khác nhìn thấy sao? Anh ôm em thì sẽ đi được nhanh hơn."
Dù sao chân anh cũng dài tận hai mét tám cơ mà.
Đi đường nhanh hơn hai cái chân ngắn của cô.
"Đâu phải em không có chân, anh thả em xuống, em tự đi được." Mộ Minh Nguyệt vùng vẫy một hồi trong lòng anh rồi nói.
Mộ Minh Nguyệt không dám vùng vẫy quá mạnh, bởi cô lo lắng nếu vết thương cũ của anh tái phát, khả năng cao cô sẽ ngã nhào xuống.
"Mấy ngày trước túc trực bên linh cữu em phải quỳ suốt, đầu gối sắp bị quỳ nát đến nơi, bây giờ lại còn đi giày cao gót nữa, đi bộ nhiều không tốt cho chân cẳng em đâu." Mỗi chữ Chiến Vân Khai nói ra đều là vì nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-lua-ba-cua-bao-bao/895954/chuong-309.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.