Chiến Vân Khai vươn tay xoa xoa cái đầu nhỏ của Mộ Minh Nguyệt, đổi chủ đề nói chuyện và hỏi: “Minh Nguyệt à, A Nhạc nhà em, thằng bé...”
Vừa nghe thấy Chiến Vân Khai đột nhiên nhắc đến Mộ Nhạc Nhạc, Mộ Minh Nguyệt như đang ngồi trên bàn chông, cô cảm thấy căng thẳng vô cùng.
Nhưng điều này đã được cô che đậy rất kỹ càng.
Cô xoay đầu đi, bình tĩnh nói: “A Nhạc của em thì sao? Anh đừng dựa vào việc thằng bé thích anh, thì anh có thể ra tay với em!”
Cô lấy giọng khách át giọng chủ, để ngăn Chiến Vân Khai hỏi những chuyện không nên hỏi.
Bởi vì, lúc này anh đang hỏi rất nghiêm túc.
“Anh biết, anh chỉ muốn hỏi là, bố của A Nhạc là ai?” Chiến Vân Khai cau mày, sau khi cân nhắc một hồi lâu mới hỏi.
“Câu hỏi này không phải đã làm phiền anh rất nhiều năm rồi sao, nếu như đã không tìm ra được đáp án, thì tại sao anh lại còn muốn biết nữa? Hơn nữa anh không cảm thấy khó chịu sao?”
Mộ Minh Nguyệt nhẹ nhàng nói: “Hơn nữa anh cũng không cần phải biết.”
Người đàn ông này quả nhiên là không hề bỏ cuộc.
Chiến Vân Khai nghe xong, hai tay cầm vô lăng khẽ siết lại, như có gì đó đâm vào làm trái tim anh chợt đau nhói.
“A Nhạc thằng bé có phải là con của anh không?” Chiến Vân Khai trầm giọng.
Khi Mộ Minh Nguyệt nghe thấy điều này, trái tim của cô đập thình thịch!
Tịm cũng đã đập lỡ một nhịp!
Cả người cô căng thẳng lên hết!
Cô quay đầu lại, có chút hốt hoảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-lua-ba-cua-bao-bao/895952/chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.