Mộ Minh Nguyệt mấp máy môi, không cho là đúng nói: “Đánh nhau sao? Tôi cũng đánh được, nếu anh không đến, tôi cũng có thể chỉnh đốn bọn chúng.”
Con gái mà, động tay được thì đừng động khẩu.
Phải để cho bọn họ biết thế nào là văn võ song toàn!
Chiến Vân Khai nhớ đến trước kia một mình cô cũng có thể xử được bọn đầu gấu lông bông, sức chiến đấu quả thực là không kinh thường được.
Chỉ có điều đã qua mấy năm qua, cô ở nước ngoài đến cùng cô đã chịu đựng thế nào.
Gặp phải những gì?
Tại sao anh không cách nào tra ra được tư liệu của cô trong mấy năm này?
Trước kia khi ở bên anh cô chỉ là một cô gái ngoan ngoãn dịu dàng như nước, bình thường đến thấy đánh nhau là đỏ cả mặt nhưng giờ lại khác xưa, biết đánh nhau luôn rồi.
Hơn nữa còn dùng mấy câu đàn ông con trai như anh hay nói.
Con gái mà ngầu lên thì chẳng còn việc của đàn ông con trai nữa.
“Con gái đừng đi đánh nhau, đánh nhau là việc của con trai.”
Mộ Minh Nguyệt nghe vậy quay đầu nhìn anh: “Tôi cảm thấy con gái cứ dựa vào bản thân mình là tốt nhất, cơ mà chuyện vừa rồi tôi cảm ơn anh.”
Nếu như anh không xuất hiện, dù thân thử của cô có tốt hơn nữa thì đối diện với nhiều tên đàn ông hung ác như vậy cô ít nhiều gì cũng sẽ bị thương.
Nhìn đôi mắt sáng ngời của cô, Chiến Vân Khai nhướn mày: “Cứ vậy là cảm ơn rồi?”
Mộ Minh Nguyệt sửng sốt, ngừng lại rồi ngưng mắt nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-lua-ba-cua-bao-bao/895951/chuong-306.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.