Vẻ mặt Chiến Vân Khai nghiêm túc, nói với Mộ Minh Nguyệt đang lái xe: “Minh Nguyệt, ngồi vào ghế phụ để anh lái cho.”
Mộ Minh Nguyệt nắm chặt vô lăng, nhìn vẻ mặt đầy u ám của Chiến Vân Khai nói: “Xảy ra chuyện gì sao?”
“Có người đi theo chúng ta, nhưng cụ thể là ai tạm thời anh không rõ.” Kẻ thù của Chiến Vân Khai quá nhiều, người muốn lấy mạng anh cũng không đếm xuể.
Nhưng bây giờ Mộ Minh Nguyệt và hai đứa trẻ đều đang ở cạnh anh, anh muốn bảo đảm chắc chắn bọn họ bình yên vô sự!
“Người nào?” Mộ Minh Nguyệt thản nhiên nhìn gương chiếu hậu, nói với Chiến Vân Khai: “Anh bảo vệ hai đứa trẻ cho tốt là được, chuyện lái xe cứ để tôi.”
Mộ Minh Nguyệt nói xong lập tức bắt đầu tính đường đi.
Vẻ mặt Chiến Vân Khai căng thẳng, hỏi: “Em có được không đó?”
“Bố, bố yên tâm đi! Mẹ con không được thì ai được nữa? Bố mau ngồi xuống đi!”
Mộ Nhạc Nhạc đưa tay huých người Chiến Vân Khai, nháy mắt ra hiệu bảo anh yên tâm!
Thằng bé tin tưởng mẹ mình.
Với kỹ thuật lái xe của mẹ, muốn cắt đuôi mấy chiếc xe đó là chuyện dễ như trở bàn tay!
“Chuẩn bị xong chưa?” Trước khi bắt đầu Mộ Minh Nguyệt hỏi lại một câu.
Trừ Chiến Vân Khai ra, hai đứa trẻ đều đã thắt chặt dây an toàn!
Chiến Cảnh Hi ho nhẹ một tiếng, nói với Chiến Vân Khai: “Bố ơi, mau thắt dây an toàn đi, hay là bố ôm Nhạc Nhạc, đừng để Nhạc Nhạc sợ!”
Chiến Cảnh Hi càng kích động hơn, bởi vì thằng bé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-lua-ba-cua-bao-bao/895893/chuong-248.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.