“Nếu cháu nhớ không lầm thì mẹ của Chiến Cảnh Hi cũng đã dùng qua chú rồi đúng không? Đây chẳng lẽ là chú muốn chuyện tình tay ba.” Miệng lưỡi của Chiến Cảnh Hi độc đến mức chính cậu cũng không biết.
Sắc mặt của Chiến Vân Khai tối sầm lại: “Không được vu oan.”
Ðó là vết nhơ của anh!
Anh hận không thể bóp chết cậu nhỏ hèn hạ của chính mình,
Nhưng khi anh nghĩ đến việc sau này không thể sử dụng cậu nhỏ để yêu với Mộ Minh Nguyệt, vì vậy không biết anh đã rửa sạch và khử trùng bao nhiêu lần rồi.
Anh thậm chí còn cảm thấy mình thật bẩn thỉu, anh rất có lỗi với Mộ Minh Nguyệt.
Sao anh ta có thể làm một kẻ khốn nạn như vậy thật có lỗi với Mộ Minh Nguyệt?
Bị Chiến Vân Khai nhìn chằm chằm. Chiến Cảnh Hi co rụt cổ lại theo phản xạ.
Bố lạnh lùng quá!
“Sao chú dám hung hăng với cục cưng của Minh Nguyệt! Chú không sợ mẹ đuổi chú ra khỏi nhà sao?”
“Minh Nguyệt đã đồng ý để cho chú ở lại và theo đuổi cô ấy. Chú muốn thể hiện thật tốt. Trong khoảng thời gian này, xin Nhạc Nhạc đừng ngăn chặn chú nhé.” Chiến Vân Khai sắp bị bánh bao nhỏ dày vò đến điên rồi,
Mấy ngày nay, đã không ít lần anh phải chú ý tới sắc mặt của thằng bé này.
Thật giống như anh và bánh bao nhỏ có thâm cừu đại hận gì ghê gớm lắm!
"Chú đang cầu xin cháu sao?” Chiến Cảnh Hi có chút kinh ngạc, thầm cười trong lòng: Chiến Cảnh Hi, cuối cùng mày cũng có ngày hôm nay!
“Ừ.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-lua-ba-cua-bao-bao/895859/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.