Mộ Minh Nguyệt xoa xoa đầu nhỏ của Chiến Cảnh Hi, dịu dàng nói rằng: “Bé ngốc, đừng suy nghĩ nhiều như vậy, đừng lo lắng mẹ sẽ thích tên đàn ông xấu xa.” Vừa nghe thấy Mộ Minh Nguyệt không thích ông bố xấu xa, Chiến Cảnh Hi rúc vào trong lòng Mộ Minh Nguyệt làm nũng, giọng sữa non nớt mềm mại nhẹ nhàng vang lên: “Mẹ ơi, bé yêu mẹ nhiều lắm, rất yêu rất yêu rất là yêu luôn!” Chiến Cảnh Hi nói xong rồi vùi khuôn mặt nhỏ vào lòng Mộ Minh Nguyệt, lúc này vẻ mặt xấu hổ, khuôn mặt nhỏ đỏ đến mức nhìn giống như một quả táo đỏ, đỏ bừng hết lên. Ai mà biết khi nói ra những lời này cậu bé hồi hộp với ngại ngùng biết chừng nào cơ chứ. Cho dù đối tượng là mẹ, cậu bé cũng cảm thấy ngại ngùng. “Mẹ biết rồi, mẹ cũng yêu con!” Mộ Minh Nguyệt hôn nhẹ lên mái tóc mềm mượt của con trai, nhẹ giọng nói. “Mẹ ơi, chuyện quan trọng phải nói ba lần đó! Yêu con là chuyện quan trọng thế cơ mà, mẹ phải nói ba lần nha!” Chiến Cảnh Hi chấp nhất mà nói. Bởi vì Nhạc Nhạc từng nói với cậu bé là chuyện quan trọng phải nói ba lần. Cho nên cậu bé vẫn luôn nhớ kỹ. Mộ Minh Nguyệt phì cười, đứa nhỏ này thật đúng là càng ngày càng đáng yêu, cô cưng chiều cười nói: “Mẹ yêu con yêu con yêu con cực kỳ yêu con!” Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ của Chiến Cảnh Hi càng đỏ hơn, trong mắt tràn ngập sự thỏa mãn. Nhìn đi, mẹ cậu bé đúng là yêu cậu bé! Hơn nữa cậu bé còn có thể tùy ý ôm lấy mẹ! Hạnh phúc hơn Chiến Vân Khai nhiều luôn! Hiện tại đối với mẹ của cậu bé, Chiến Vân Khai chỉ có thể nhìn chứ không thể ăn! Chậc chậc chậc, đáng thương thật đó! “Minh Nguyệt, ăn cơm thôi.” Giọng nói từ tính của Chiến Vân Khai từ dưới lầu truyền đến. Mộ Minh Nguyệt lôi kéo con trai đi đến lan can lầu hai, nhìn xuống dưới thì thấy Chiến Vân Khai đang đeo tạp dề đứng ở dưới lầu, ánh sáng từ chiếc đèn chùm treo trên trần nhà hắt lên người anh, thật chói mắt và quyến rũ như thế! Còn là cực kỳ chói lóa. Mộ Minh Nguyệt kinh ngạc cảm thán một tiếng, nói thầm với con trai: “Bé cưng, người đàn ông này thật đúng là ảo tưởng của đời người ha.” “Mẹ, không phải sợ, Chiến Vân Khai là ảo tưởng của đời người, nhưng con trai của ổng Chiến Cảnh Hi là lý tưởng của đời người nhá! Nếu mẹ thích, có thể đợi cậu ấy hơi lâu một chút, mười ba năm á, như vậy mẹ có thể làm bà xã của cậu ấy rồi!” Chiến Cảnh Hi trong lòng lại đang lặng lẽ chửi thầm: Đau lòng thật ấy chứ! Khi nào cậu bé mới có thể 18 tuổi đây!
Nếu như 18 tuổi, cậu bé sẽ có thể làm bé chó nhỏ của mẹ nha! Thật là muốn làm bé chó nhỏ của mẹ mà! Mộ Minh Nguyệt nghe vậy thì phì cười, giơ tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ tròn vo của con trai: “Thằng nhóc ngỗ nghịch nhà con, nhỏ mà lanh quá!” “Mẹ, con nói thật mà! Nếu đối tượng của mẹ là Chiến Cảnh Hi, bé sẽ giơ hai tay hai chân đồng ý ngay luôn đó! Mẹ để Chiến Cảnh Hi làm bé chó nhỏ của mẹ đi! Mẹ nhất định phải chờ cậu ấy nha! Mười ba năm tiếp theo mẹ phải sống cho thật tốt, thỏa sức xinh đẹp, ngoan ngoãn làm bé ngoan, cố gắng làm mới bản thân, chờ con…” “Chờ con?” Mộ Minh Nguyệt buột miệng thốt ra ngờ vực, ánh mắt xinh đẹp tràn ngập tính thăm dò. Nói đến đây khuôn mặt nhỏ của Chiến Cảnh Hi hơi nóng lên, xấu hổ thật sự, phát hiện tự mình nói sai bèn vội vàng chuyển chủ đề: “Mẹ nhất định phải chờ người anh em Chiến Cảnh Hi của con lớn lên nha!” Suýt chút nữa là cậu bé lòi đuôi rồi! “Bé cưng, con xem cậu ấy là anh em, cậu ấy lại muốn làm bố của con? Con cảm thấy mẹ và một cậu nhóc có ngoại hình giống với con trai của mình ở bên nhau là thích hợp à? Thằng nhóc thúi nhà con, đừng có mà nghịch ngợm.” Chiến Cảnh Hi vừa nghe Mộ Minh Nguyệt nói thế thì một giây trước vui vẻ ngay giây tiếp theo đã ủ rũ cụp đuôi! Thế mà mẹ lại từ chối cậu bé! Trái tim nhỏ chợt nhói đau! Bị người mình thích từ chối, cảm giác thật là vừa khổ sở vừa khó chịu. Xuống đến dưới lầu, Chiến Cảnh Hi vẫn luôn dính lấy Mộ Minh Nguyệt, cho dù là ăn cơm cũng phải ngồi dựa vào gần Mộ Minh Nguyệt. Chiến Vân Khai nhìn theo, cho dù đó là con trai của Mộ Minh Nguyệt, nhưng thấy có người khác phái dính lấy Mộ Minh Nguyệt là tâm trạng của anh lại khó chịu. Chiến Vân Khai ghen rồi, sầm mặt đứng dậy, đi đến trước mặt Chiến Cảnh Hi, muốn vươn tay bế cái bánh bao nhỏ này đi. Chiến Cảnh Hi thấy Chiến Vân Khai đi đến, tiếng chuông báo động nhỏ của cậu bé lập tức vang lên, cậu bé thấy Chiến Vân Khai muốn bế mình đi thế là vội vàng trốn vào lòng Mộ Minh Nguyệt, thuận thế ngồi trên đùi Mộ Minh Nguyệt, nói: “Chiến Vân Khai, chú không lo ăn cơm đàng hoàng đi, chú đến đây làm gì?” Còn muốn bế cậu bé? Chiến Vân Khai muốn làm gì, Chiến Cảnh Hi biết rõ! Chiến Vân Khai, cái đồ vua giấm Châu Á này chắc chắn là ghen rồi! Cho nên Chiến Cảnh Hi không nhiều lời đã trực tiếp ngồi trên đùi Mộ Minh Nguyệt, chọc cho Chiến Vân Khai tức giận đến bốc khói. Chiến Cảnh Hi ôm chặt Mộ Minh Nguyệt, làm nũng mà nói: “Mẹ ơi, vừa rồi lúc bé đang giúp chú Chiến rửa rau không cẩn thận đập vào cổ tay, nhưng mà đau á, mẹ đút bé ăn cơm được không?” Chiến Vân Khai: “…” Nó giúp rửa rau lúc nào? Rõ ràng là cố ý muốn Mộ Minh Nguyệt hầu hạ nó!
Hạt giống của ai mà lại đáng ghét như vậy! Trước đó không lâu anh còn cảm thấy con trai của Mộ Minh Nguyệt đáng yêu hiểu chuyện ngoan ngoãn. Ai biết có đôi khi lại là một cái bánh bao nhỏ độc ác tàn bạo, không thể nói lý lẽ, ngang ngược vô lý! Mộ Minh Nguyệt cũng không xem như là cưng chiều con trai, nhưng con trai bị thương bầm tím thì cô sẽ đau lòng, vội vàng nắm lấy bàn tay nhỏ mập mạp của con trai nghiêm túc mà kiểm tra: “Bé cưng, con không sao chứ? Có ổn không? Có bị thương chỗ nào không?” Chiến Cảnh Hi nhìn Mộ Minh Nguyệt lo lắng cho mình như lo cho em bé thì trong lòng hết sức ấm áp. “Chỉ có tay đau thôi ạ, mẹ thổi một cái là khỏi rồi.” Chiến Cảnh Hi đưa bàn tay nhỏ qua, vẻ mặt chờ mong mà nhìn Mộ Minh Nguyệt. Ai biết giây tiếp theo, Chiến Vân Khai lại kéo hai tay của Chiến Cảnh Hi qua, còn thấy Chiến Vân Khai cúi người xuống thổi vào đôi tay nhỏ bé của Chiến Cảnh Hi. Mộ Minh Nguyệt: “…” Chiến Vân Khai như thế này là bị điên rồi hả? Chiến Cảnh Hi: “…” Bố thật sự phát rồ mất rồi! Chiến Vân Khai làm xong một chuỗi hành động, trầm giọng nói rằng: “Cháu đã hơn ba tuổi rồi, đã là một thằng đàn ông, không nên nhõng nhẽo như vậy, phải học được cách tự mình chăm sóc tốt cho bản thân.” Chiến Cảnh Hi bị dạy dỗ đến mức ngẩn ngẩn ngơ ngơ, nhưng hành động vừa rồi của Chiến Vân Khai thế mà khiến cậu bé ấm lòng. Cậu bé có thể hưởng thụ tình thương ấm áp của bố, mà còn phải là mạo danh thân phận của Mộ Nhạc Nhạc mới có thể được hưởng thụ. Ông bố này, xấu xa thật luôn ấy! Tâm trạng của Chiến Cảnh Hi giống như là tàu lượn siêu tốc vậy. “Mẹ ơi, sao mà ổng lại muốn hôn con trai của mẹ vậy?” Chiến Cảnh Hi ngốc nghếch nhìn Mộ Minh Nguyệt: “Mẹ ơi, con còn muốn ăn cơm, cơm mẹ đút cho bé ăn ngon lắm á!” “Là do chú làm đồ ăn ngon!” Chiến Vân Khai tranh công nói, sau đó cắt một miếng bò bít tết thành hạt lựu, bảo Mộ Minh Nguyệt ăn: “Minh Nguyệt, em nếm thử đi, thịt tươi và mềm đấy.” “So với đầu bếp nhí của Trung Quốc là cháu đây, chú còn kém xa lắm.” Chiến Cảnh Hi nhìn bò bít tết, nhịn không được mà nuốt nước miếng. Bố của cậu bé, Nhạc Nhạc của cậu bé, nấu cơm đều ngon cực luôn! Chẳng lẽ kỹ năng nấu ăn của Nhạc Nhạc chính là di truyền từ bố sao? Cho nên Nhạc Nhạc mới có thể giống như được hack mà vênh váo ồn ào như vậy? Nghe ý tứ của Nhạc Nhạc thì ở nước ngoài Nhạc Nhạc chính là vua đầu bếp nhí nức tiếng gần xa đó nha! “Đương nhiên không sánh được với cháu, nhưng chú có thể bắt được dạ dày của bà xã của chú là được rồi.” Chiến Vân Khai cũng không đả kích Chiến Cảnh Hi. Chiến Cảnh Hi lại cắt ngang một tiếng, nói: “Mẹ cháu quen ăn mấy món ngon do cháu nấu rồi, cái này của chú… không bắt được dạ dày của mẹ cháu đâu!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]