Chiến Vân Khai bế Mộ Minh Nguyệt quay lại xe, ra lệnh cho lái xe khởi động xe. Anh ngồi ở ghế sau cùng với Mộ Minh Nguyệt, ôm chặt cô vào lòng, không dám buông ra dù chỉ một lúc. Mộ Minh Nguyệt rõ ràng cảm nhận được cơ thể mình nhẹ nhàng run lên, rõ ràng anh lợi hại như vậy, anh của lúc này giống như một chàng trai sợ hãi sẽ phải mất đi. Cô có thể cảm nhận được sức mạnh của anh, không có gì khiến người ta yên lòng và cảm động hơn cái ôm này. Mũi Mộ Minh Nguyệt cay cay không rõ lý do, hốc mắt đỏ hoe, giọt nước mắt trong như pha lê long lanh trong hốc mắt, cô vươn đôi bàn tay nhỏ bé ôm chặt lấy vòng eo rắn chắc của Chiến Vân Khai, cắn chặt môi, im lặng khóc. Nước mắt lập tức trào ra, làm ướt cả chiếc áo sơ mi trắng của anh. Cơ thể Chiến Vân Khai đột nhiên run lên! Anh căng thẳng lại sợ hãi cẩn thận đẩy cô ra khỏi lòng mình, rũ mắt nhìn mặt cô giàn giụa nước mắt, anh lập tức hoảng loạn, khàn giọng hỏi: “Minh Nguyệt, sao em lại khóc? Có phải là tôi có chỗ nào làm chưa tốt không?” Mộ Minh Nguyệt trước nay luôn là người cảm tính, người khác không an ủi cô không hỏi han cô thì còn tạm, vừa bị Chiến Vân Khai hỏi liên tiếp mấy câu, cô lập tức không thể chịu đựng được, trực tiếp nhào vào lòng anh, vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào lồng ngực anh giống một đứa trẻ tủi thân khóc lóc. Chiến Vân Khai không có cách nào với cô, cô khóc, nhưng trong lòng anh rất đau. Anh nâng bàn tay to lớn lên, dịu dàng vuốt mái tóc và tấm lưng không ngừng nhấp nhô của cô, cằm nhẹ nhàng cọ lên đỉnh đầu của cô, dịu dàng nói: “Đừng khóc, ngoan, có tôi ở đây.”
Khi Mộ Minh Nguyệt nghe thấy điều này, cô càng khóc dữ dội hơn. Người đàn ông này luôn cho cô đủ cảm giác an toàn. “Chiến Vân Khai, tôi xin lỗi…” Giọng nói của Mộ Minh Nguyệt mếu máo, thành khẩn xin lỗi. Mộ Minh Nguyệt nhớ lại những chuyện cô đã làm với anh, cô chính là đồ khốn. Rõ ràng là yêu, nhưng lại làm tổn thương đối phương. Loại chuyện này mà cô còn làm ra được, đúng là gợi đòn! “Cô gái ngốc này, em không làm chuyện gì có lỗi với tôi hết.” Chiến Vân Khai nghe thấy lời xin lỗi của cô, tim anh cũng rung lên. Sau khi trải qua biến cố bất ngờ vào năm năm trước, anh sao có thể ngốc nghếch đến mức cô xảy ra chuyện mà còn không điều tra rõ ràng? Nếu anh còn ngu ngốc để mọi chuyện lên men, vậy thì anh sẽ mất đi cô! Ai mà biết được gã đàn ông biếи ŧɦái không có mặt mũi LU kia sẽ làm gì với Mộ Minh Nguyệt?
“Kẻ xấu đã bị xử lý rồi, Minh Nguyệt, khi nào thì em cùng tôi đến Cục dân chính tái hôn?” Chiến Vân Khai thấy chuyện cô lo lắng nhất đã được giải quyết rồi, anh liền đề cập đến chuyện của hai người. Mộ Minh Nguyệt vừa nghe xong liền sững sờ, thò đầu khỏi vòng tay anh, nhìn Chiến Vân Khai và hỏi: “Tái hôn cái gì?” Chiến Vân Khai cau mày nhìn cô thật sâu: “Không gì có thể ngăn cản chúng ta tái hôn.” Mộ Minh Nguyệt có chút chột dạ nên đổi chủ đề: “Bây giờ tôi rất mệt, chuyện này sau này hãy nói… ưm ưm…” Mộ Minh Nguyệt còn chưa nói xong đã bị Chiến Vân Khai đã hôn rồi. Tim cô đập nhanh như tiếng trống, khuôn mặt cô đỏ bừng, giống như một thiếu nữ vừa nếm trải tình yêu tuổi trẻ. Cô đỏ mặt tía tai, hai mắt có chút mờ mịt nhìn anh: “Chiến, Chiến Vân Khai, đang ở trong xe đấy…” Sao anh có thể làm ra chuyện như vậy với cô chứ?! Nếu như bị lái xe phát hiện ra thì phải làm sao? Tuy nhiên, người lái xe giống như mắt mù tai điếc vậy, tập trung vào việc lái xe, như thể phía sau có xảy ra chuyện gì thì cũng không liên quan đến anh ta vậy. Chiến Vân Khai bá đạo ôm cô vào lòng, khiến cơ thể mềm mại của cô dính lên người mình, lạnh lùng nói: “Mộ Minh Nguyệt, anh đã nói là chúng ta sẽ tái hôn.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]