Bàn tay nhỏ bé của Mộ Minh Nguyệt bị anh nắm lấy, cô cố gắng giãy ra, lực tay mạnh mẽ của anh lại không để cô được như nguyện, cô nhìn về phía ngoài cửa sổ: “Tôi thấy tiện tay thôi.”
Chiến Vân Khai trầm giọng, cười.
Anh đã đợi chiếc nhẫn của cô, đợi sáu năm.
Năm đó anh đưa cô đi mua nhẫn cưới, cô lại nói, anh mua cho cô một chiếc nhẫn, đợi đến khi cô kiếm được tiền rồi cũng mua cho anh một chiếc, tiền nhẫn cưới không thể cứ để anh bỏ ra được.
Lúc ấy, trên người cô không có đồng nào, ngay cả một cái nhẫn kim cương cũng không mua nổi.
Anh mua cho cô một chiếc nhẫn kim cương trị giá liên thành.
Tuy kiểu dáng bình thường nhưng lại là chiếc nhẫn duy nhất trên toàn cầu.
Chiến Vân khai biết rõ, chiếc nhẫn mà Mộ Minh Nguyệt đưa cho anh chính là chiếc nhẫn kết hôn muộn của bọn họ.
Cô không nói, anh cũng biết được ý nghĩa trong đó, anh cẩn thận từng chút từng chút một mà nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô trong tay.
Trở lại biệt thự lúc trước hai người kết hôn.
Chiến Vân Khai bảo quản gia Trình chuẩn bị canh giải rượu cho Mộ Minh Nguyệt.
Mộ Minh Nguyệt uống say mèm, đúng là không hợp để đưa về nhà họ Mộ.
Anh lại cho người chuẩn bị đi chăm sóc Mộ Nhạc Nhạc.
Lần uống say này khiến cho Mộ Minh Nguyệt rất nghe lời, vừa nằm trên giường đã ngủ mất.
Chiến Vân Khai nhìn cơ thể đầy mùi rượu của cô, chẳng những không chê bai mà trái lại còn thương yêu cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-lua-ba-cua-bao-bao/895774/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.