Chiến Vân Khai tạm dừng cuộc họp với các cổ đông quốc tế, chỉ vì cuộc gọi đến của Mộ Minh Nguyệt. Sau khi cuộc họp kết thúc, Chiến Vân Khai lại không nhanh chóng đi đón Mộ Minh Nguyệt. Quản gia Trình đứng bên cạnh nhìn thì sốt ruột không thôi, lo lắng hỏi: “Cậu chủ, sao cậu vẫn còn chưa đi đón mợ chủ đi? Mợ chủ chỉ đang nói lời say thôi…” Cuộc gọi bật chế độ loa ngoài, ai cũng đã nghe được. Mợ chủ mắng Chiến Vân Khai là tên đàn ông cặn bã! Chiến Vân Khai nhàn nhạt mở miệng: “Điều tra xem tại sao cô ấy lại uống rượu.” Quản gia Trình nhanh chóng điều tra ra được, lập tức một năm một mười nói hết những chuyện mà Mộ Minh Nguyệt gặp ở công ty ra. Đôi mắt thâm sâu của Chiến Vân Khai còn chứa đựng một tia sáng lạnh thấu xương, khiến cho không khí xung quanh anh đều đọng lại, không ai có thể hô hấp nổi. Một lúc lâu sau, quản gia Trình mới cẩn thận hỏi han: “Cậu chủ, chúng ta có nên đi đón mợ chủ không?” Cậu chủ cũng quá không quan tâm rồi, vậy mà lại dung túng cho mợ chủ uống rượu ở bên ngoài! Ánh mắt của Chiến Vân Khai lạnh đi, con ngươi vừa sâu vừa u ám không thể lường được: “Cô ấy muốn uống, thì cứ để cho cô ấy uống.” Văn phòng tổng giám đốc to như vậy, người đàn ông đứng trước cửa sổ sát đất cực lớn, dùng con ngươi sâu lắng nhìn bầu trời đêm của Vân Thành. “Quản gia Trình.” “Cậu chủ.” “Chuẩn bị xe.” “Vâng!” Cùng lúc đó, tại tiệm Thám Ngư. Một đám đàn ông ở bàn bên nhìn hai người con gái xinh đẹp lại trong sáng như nức đang uống rượu giải sầu là Mộ Minh Nguyệt và Sở Linh Dao, lập tức nổi lên ý xấu. Thừa lúc hai cô uống đến say mèm, một tên đàn ông cầm đầu nhìn Mộ Minh Nguyệt và Sở Linh Dao với ánh mắt vừa hèn hạ vừa bỉ ổi. Hắn bưng ly rượu đi qua, vẻ mặt không có ý tốt cất lời: “Hai cô gái xinh đẹp, hai cô gái nhỏ bé uống rượu nhiều có khó chịu không nào, đến uống chung với các anh không, muốn uống bao nhiêu thì tùy thích, các anh đây mời.” Sở Linh Dao thấy hắn dùng ánh mắt vừa hèn mọn vừa bỉ ổi nhìn Mộ Minh Nguyệt, cô ấy lạnh giọng quát: “Cút sang chỗ khác đi!”
“Con nhãi chết tiệt! Vậy mà mày dám bảo tao cút? Mày có biết bố mày là ai không!” Người đàn ông hèn mọn bỉ ổi vừa dứt lời, bọn đàn ông ở bàn bên cạnh cũng đứng hết lên. Sở Linh Dao bị tình huống trước mắt dọa đến nỗi cơ thể run lẩy bẩy, nhưng một giây sau, cô đã nghe được một âm thanh phẫn nộ và tiếng la hét thảm thiết! “Ngay cả tôi mà cũng dám đùa bỡn! Muốn chết à!” Mộ Minh Nguyệt vung bình rượu, đập thẳng vào đầu của tên đàn ông kia. Tên đàn ông bị đau, ôm đầu tru tréo! Sau đó Mộ Minh Nguyệt đứng lên, tốc chiến tốc thắng dùng chân quét mấy tên côn đồ còn lại ngã xuống đất. Bọn họ ngã mạnh trên mặt đất đến nỗi không gượng dậy nổi, những người chưa bị đánh thì hai mặt nhìn nhau rồi lùi lại. Tất cả mọi người kể cả Sở Linh Dao đều khiếp sợ mà nhìn Mộ Minh Nguyệt! Một cô gái được bọn họ coi là yếu đuối, không ngờ lại có sức lực mạnh mẽ như vậy! Cô khiến cho những tên đàn ông cao lớn kia nằm rạp trên mặt đất, đơn giản như bóp chết một con kiến. Sở Linh Dao thấy Mộ Minh Nguyệt xuất sắc như thế, nỗi sợ hãi của cô ấy cũng giảm bớt, vì cô ấy tin rằng Mộ Minh Nguyệt có thể đánh nốc ao những người này! “Minh Nguyệt!” Sở Linh Dao vội vàng đi đến sau lưng Mộ Minh Nguyệt, kéo bàn tay nhỏ bé của cô rồi nói: “Cậu không sao chứ?” Tiệm Thám Ngư, Chiến Vân Khai bỗng từ trên trời rơi xuống, Mộ Minh Nguyệt lờ mờ nhìn người đàn ông đứng ở cửa ra vào, mặc vest phẳng phiu, cao lớn ngạo mạn. Trong nháy mắt đó, cứ như là ảo giác! Ngay từ đầu Mộ Minh Nguyệt cứ nghĩ là cô nhìn lầm, cho đến khi Chiến Vân Khai bước đến gần, cô mới nhìn rõ được người đàn ông nhìn đúng là Chiến Vân Khai! Đúng vậy. “Chiến Vân Khai, cái đồ đàn ông cặn bã! Sao anh lại ở đây hử? Tôi còn tưởng bây giờ anh vẫn đang ngủ với một người phụ nữ nào đó trên giường chứ!” Mộ Minh Nguyệt nói lời say, không thèm lựa lời. Thật ra lúc nhìn người đàn ông nhìn càng bước đến gần, Mộ Minh Nguyệt có cảm giác như mình là đứa trẻ phạm lỗi bị bắt tại trận, trở nên cuống cuồng và lo lắng. “Chẳng phải em gọi cho tôi rồi bảo tôi đến đón em hay sao?” Lúc Chiến Vân Khai nhìn thấy đóa hoa màu xanh xinh đẹp trong tay của Mộ Minh Nguyệt, đôi mắt trầm xuống, giọng điệu hơi cứng rắn: “Ai đưa cho em?”
“Anh nghĩ là ai đưa nào?” Mộ Minh Nguyệt cố ý trêu tức anh. Lúc cô uống say, cơ thể như bay bổng trên không trung, chẳng thể nào đứng vững được, nhào thẳng vào trong lồng ngực anh. Chiến Vân Khai dùng hai tay vịn lại cái eo nhỏ của cô, nhìn khóe môi nhếch lên vui vẻ của cô, ý muốn đánh người đã có luôn rồi. Anh trực tiếp không để ý đến hoa hồng trong tay của cô nữa, mà ôm ngang cô lên: “Anh sẽ lái xe rời đi, chúng ta về nhà.” Lúc Chiến Vân Khai ôm cô bước đi, cô đưa đóa hoa trong tay cho Chến Vân Khai: “Bông hoa này là tôi cố ý đoạt được để tặng cho anh đó, giai đẹp với hoa tươi.” Chiến Vân Khai: “…” Vì để dỗ anh vui vẻ, mà cô gái này đã dùng những chiêu trò bịp bợm chồng chất. Sau khi ôm cô lên xe, anh vừa mới ngồi xuống thắt dây an toàn cho cô, cô lại chìa hoa ra cho anh, rồi nói thầm: “Chiến Vân Khai, đây là lần thứ mấy anh nhận hoa rồi hử?” Một người đàn ông như anh, những cô gái xinh được ùa ùa tới không dứt. Người yêu quý cũng nhiều không kể xiết. Chiến Vân Khai dùng một tay cầm hoa hồng trong tay cô rồi đặt lên đầu xe, vừa yêu thương vừa trách móc nói: “Đã là mẹ của một thằng nhóc năm tuổi rồi, lại trẻ con như vậy, tan tầm thì cứ ngoan ngoãn về nhà, học người ta uống rượu làm gì? Chẳng lẽ em còn không biết tửu lượng của mình đến đâu sao?” Vừa quát vừa say khướt. Sau đó anh cũng không biết cô có thể làm ra cái chuyện gì nữa. Mộ Minh Nguyệt uống rất nhiều, cõi lòng cô rất phiền muộn, muốn uống rượu giải sầu nhưng ai ngờ còn khó chịu hơn. Mộ Minh Nguyệt dựa vào ghế xe, nhìn Chiến Vân Khai đang lái xe, duỗi tay trái về phía anh: “Nắm tay tôi đi.” Chiến Vân Khai đang lái xe, liếc nhìn cô. Mộ Minh Nguyệt thấy anh không thèm để ý đến mình thì không vui nói: “Chiến Vân Khai, sao anh không thèm tỏ chút lễ độ vậy, tôi không tặng quà cho anh nữa.” Chiến Vân Khai lái xe, tay trái nắm tay lái, rất phối hợp mà đưa tay phải đến trước mặt cô. Lúc này Mộ Minh Nguyệt tìm kiếm trong túi xách thật lâu, mới lấy ra một cái hộp nhỏ, cô mở nó ra, lấy ra một chiếc nhẫn, là một chiếc nhẫn bạc tinh khiết. Đeo chiếc nhẫn đơn giản lên ngón tay thon dài của Chiến Vân Khai, thật sự nhìn rất đẹp, chiếc nhẫn giá rẻ chỉ trên trăm tên đeo trên tay anh, lại có cảm giác cao quý. Chiến Vân Khai nhìn chiếc nhẫn bạc nằm trên ngón tay, trở tay cầm bàn tay mềm mại của cô, giọng nói đầy từ tính lại trầm thấp nặng nề: “Nghĩ cái gì mà lại đeo nhẫn cho anh hử? Em có ý gì đây?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]