“Trẻ con không cần hiểu nhiều, mau đi đi. Con không đến trường nữa, ở nhà chăm sóc anh ta đi, mẹ phải đi ra ngoài rồi.” Mộ Minh Nguyệt sửa sang lại quần áo, xuống lầu ăn sáng rồi rời đi.
Mộ Nhạc Nhạc cầm thuốc, đi tìm Chiến Vân Khai, phát hiện lúc này Chiến Vân khai đã cởϊ áσ, để lộ cơ thể to lớn, cậu nhìn dáng người và cơ bắp của Chiến Vân Khai, nuốt một ngụm nước bọt.
“Quao! Chú Chiến, dáng người của chú hoàn mỹ đến mức nước miếng của cục cưng chảy ròng ròng luôn á!”
Cơ thể của Chiến Vân Khai rất khó chịu, con ngươi sâu thẳm đỏ tươi, nhìn Mộ Nhạc Nhạc, nặng nề nói: “Nhạc Nhạc, cháu cho chú ăn cái gì vậy?”
Thằng nhóc này bỏ thuốc anh, anh còn sống được, hoàn toàn là nhờ có bùa bảo vệ tính mạng của Mộ Minh Nguyệt!
Mộ Nhạc Nhạc thấy Chiến Vân Khai khó chịu, cậu đưa cho anh bình thuốc mà mẹ đưa: “Ừm, đây là mẹ bảo cháu mang đến cho chú.”
Chiến Vân khai sững sờ.
Mộ Nhạc Nhạc còn nói thêm: “Đây là thuốc giải! Uống ba viên!”
Chiến Vân Khai cầm bình thuốc, đổ ba viên ra rồi uống hết.
Khoảng mười phút sau, cơ thể anh đổ mồ hôi, nhiệt độ trên người dần hạ xuống, anh không hỏi gì, đã nghe Mộ Nhạc Nhạc đứng bên cạnh thở dài.
Anh nghi ngờ mà hỏi thăm: “Mộ Nhạc Nhạc, cháu thở dài cái gì đó?”
Mộ Nhạc Nhạc chống cằm, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Chú Chiến, cục cưng đã tạo cho chú hai cơ hội, chú chẳng nắm được cái nào cả! Chú đúng là khiến người ta phiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-lua-ba-cua-bao-bao/895757/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.