Chương trước
Chương sau
Ngày hôm sau, Mộ Nhạc Nhạc uể oải duỗi người đứng dậy.
“Mẹ, bé cưng đi làm bữa sáng cho mẹ nha.”
Chiến Vân Khai nhíu mày, “Mẹ?”
Chiến Vân Khai kiểm tra cậu bé trước mặt mình một lần nữa, phát hiện đứa bé này thực sự kỳ lạ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn này, rõ ràng là của Chiến Cảnh Hi.
Nhưng từ hành động đến cử chỉ, tất cả đều như một người hoàn toàn khác.
Hơn nữa còn lúc nóng lúc lạnh.
Không rõ ra sao.
Cứ thỉnh thoảng lại gọi mẹ, ngay cả lúc ngủ cũng vừa ôm lấy anh vừa gọi mẹ.
Mộ Nhạc Nhạc nghe thấy giọng nói lạnh lùng truyền đến từ phía trên, cậu bé duỗi eo, từ từ nhích lại gần rồi nhào vào lồng ngực của Chiến Vân Khai, nửa tỉnh nửa mơ nói: “Bố ơi, khi nào thì bố mới đổi mẹ cho con thế? Ở trường có mẹ của một anh trai nha, xinh ơi là xinh!”
Chiến Vân Khai: “Đứng lên đi học đi.”
Mộ Nhạc Nhạc thấy Chiến Vân Khai không nghi ngờ mình, cậu bé mới ngáp một cái rồi đứng lên gãi tóc: “Bố ơi, đây là chỗ nào vậy?”
“Đây là bệnh viện.” Chiến Vân Khai nói.
“Bố khỏe hơn rồi ạ?” Mộ Nhạc Nhạc giương mắt nhìn Chiến Vân Khai.
“Ừ, lát nữa sẽ xuất viện.” Từ trước đến nay Chiến Vân Khai đều giữ thái độ lạnh lùng như vậy, không quen việc người khác quan tâm mình ngoại trừ Mộ Minh Nguyệt.
Bây giờ con trai lại thể hiện sự quan tâm đến mình, ngoài cảm động ra thì còn khiến anh cảm thấy con trai của mình đã trưởng thành rồi.
“Bố ơi con đi học đây.” Mộ Nhạc Nhạc rửa mặt xong liền để quản gia Trình đưa đi học.
Trước khi đi, Mộ Nhạc Nhạc thò cái đầu nhỏ nhắn xinh xinh vào phòng, nhìn Chiến Vân Khai không hề chớp mắt: “Bố ơi, bố không cần vợ sao?”
Chiến Vân Khai: “…” Thằng bé này từ chỗ nào chui ra được hay vậy?
“Người thì xinh đẹp, giọng nói thì ngọt ngào, còn hơi thiếu tiền, chỉ cần bố nói một tiếng, tan học con sẽ mang người đến.” Mộ Nhạc Nhạc nhìn Chiến Vân Khai với vẻ mặt chờ mong, còn không quên nháy mắt một cái!
Chiến Vân Khai phất tay: “Không cần.”
“Con đi tìm vợ cho bố đây!” Mộ Nhạc Nhạc nói.
Chiến Vân Khai không thèm tốn hơi nữa: “Chiến Cảnh Hi, con bị ngứa đòn à?”
Mộ Nhạc Nhạc theo phản xạ đưa tay che đi hai bên mông, mẹ ơi, sao bố lại giống mẹ thế này, động một tí là muốn đánh mông!
Con đây còn cần mặt mũi không?
Cậu bé che kín mông rồi chạy vọt đi mất!
Sau khi quản gia Trình dẫn theo cậu chủ nhỏ vào trường học, ông ấy vẫn đứng tại chỗ nhìn theo cậu chủ nhỏ đi xa.

Cùng lúc đó, Mộ Minh Nguyệt cũng dẫn con đến trường học, cô vừa định ôm cậu bé xuống dưới thì cậu bé đã ngoan ngoãn mở cửa xuống xe rồi.
Điều này khiến cho Mộ Minh Nguyệt sửng sốt, cô nghĩ thầm, bé cưng nhà cô hôm nay sao lại ngoan ngoãn tự xuống xe như vậy nhỉ? Trước đây đều phải ôm một cái, hôn một cái rồi mới chịu xuống xe đi học.
Sao đột nhiên lại như vậy?
Mộ Minh Nguyệt chưa bao giờ nghĩ rằng con của mình đã bị tráo đổi, dù sao thì cũng là đứa con cưng đã sống với cô năm năm.
Hả… Sao bé cưng lại đi giày da?
“Bé cưng, con thích nhất là đi giày thể thao mà?” Mộ Minh Nguyệt hỏi.
Cả người Chiến Cảnh Hi ngẩn ra, sao cậu bé lại không nghĩ đến việc đổi giày nhỉ?
Nhưng rất nhanh, Chiến Cảnh Hi đã nói: “Là của anh Hi Hi, hôm qua anh nói là bị đau chân, không muốn đi giày da, bảo hôm nay con đi giày da đến trường để đổi với anh ấy.”
“Vậy à.” Mộ Minh Nguyệt nghe lời giải thích của Chiến Cảnh Hi thì hoàn toàn tin tưởng, còn dặn dò con trai mình: “Bé cưng, con không được bắt nạt anh Hi Hi biết chưa? Phải hòa thuận với anh, nếu anh cần giúp đỡ thì phải nhiệt tình giúp đỡ nha.”
Chiến Cảnh Hi nghe vậy, sống mũi hơi cay cay, cậu bé tò mò hỏi: “Sao lại phải vậy hả mẹ?”
“Bởi vì lúc ở nhà anh Hi Hi tủi thân lắm, con phải ôm anh nhiều một chút, như vậy anh Hi Hi sẽ biết con yêu anh nhiều thế nào.” Mộ Minh Nguyệt vuốt ve tóc cậu bé.
Không phải cô muốn khen, nhưng mà con trai của cô vừa ngoan lại vừa đẹp trai, đúng là mát lòng mát dạ.
“Vâng ạ!” Trong lòng Chiến Cảnh Hi ấm áp vô cùng, suýt chút nữa đã khóc mất.
Chưa bao giờ có người quan tâm đến cậu bé như vậy.
Cậu bé thật sự rất hâm mộ Mộ Nhạc Nhạc vì có một người mẹ như vậy!
Hơn nữa Mộ Nhạc Nhạc cũng rất tốt bụng, cậu bé muốn mẹ của Mộ Nhạc Nhạc, Mộ Nhạc Nhạc liền đổi thân phận với cậu bé để cậu bé được ở cùng với mẹ.
“Bé cưng của mẹ ngoan quá.” Mộ Minh Nguyệt nói xong liền nâng khuôn mặt của cậu bé lên hôn một cái.
Chiến Canh Hi bị hôn đột ngột, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng.
Cậu bé được mẹ thơm rồi!
Trái tim nhỏ bé của cậu bé đập loạn như có hàng loạt con nai chạy qua!
“Bé cưng, sau này phải dẫn anh Hi Hi đến nhà mình chơi nhé, mẹ sẽ nấu cơm cho hai đứa.” Mộ Minh Nguyệt dịu dàng nói.
“Mẹ, mẹ tốt quá!” Chưa bao giờ tâm trạng của Chiến Cảnh Hi lại vui vẻ đến vậy.
“Vậy con mau vào trường đi, buổi tối mẹ sẽ đến đón con tan học.” Mộ Minh Nguyệt nói.
Sau đó vẫy tay tạm biệt con trai.
Mộ Minh Nguyệt lái xe rời đi, chạy được nửa đường thì xe đột nhiên bị hỏng.
Cô xuống xe kiểm tra một lượt, sau đó gọi điện cho công ty bảo hiểm để người ta đến kéo xe đi.

Mộ Minh Nguyệt dựa vào thân xe, nếu như là năm năm trước, có lẽ cô sẽ ngốc nghếch không biết phải làm gì.
Cũng có thể khóc lóc đợi Chiến Vân Khai đến.
Nhưng hiện giờ cô không cần điều đó.
Cô đã trưởng thành rồi.
Cô không cần người khác bảo vệ nữa, cô đã đủ mạnh mẽ để tự bảo vệ tốt con của mình.
Nhưng đúng lúc này, không biết ở đâu đến một đám người cao to lực lưỡng.
Vẻ mặt vô cùng hung hãn, vừa nhìn đã biết muốn gây sự.
Đám người rất nhanh đã vây quanh cô.
Mộ Minh Nguyệt vừa nhìn đã biết họ không phải chỉ là chặn đường trấn lột, chắc hẳn là đã lên kế hoạch từ trước.
“Này cô em, trùng hợp thật đấy! Đi chơi với các anh đây một lúc rồi anh sẽ để cho em đi.” Tên cầm đầu có một vết sẹo trên mặt đưa tay lên vuốt cằm, vẻ mặt vô cùng bỉ ổi, đôi mắt hình tam giác nhìn chằm chằm vào cơ thể của Mộ Minh Nguyệt không hề chớp mắt.
“Các anh tìm nhầm người rồi.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Minh Nguyệt dần lạnh xuống.
“Cô em có biết các anh là ai không? Anh chính là đại ca của khu vực này, anh Tê Lợi! Bọn anh đây làm việc theo chỉ thị, đương nhiên sẽ không tìm nhầm người.” Anh Tệ Lợi khinh thường cười nhạo.
Tên côn đồ đứng bên cạnh anh Tê Lợi nói, “Anh Tê Lợi, đừng nói nhiều với cô ta nữa, cứ dạy cho cô ta một bài học luôn đi! Kim chủ bảo chúng ta cứ thoải mái cho cô ta một trận!”
“Cô gái xinh đẹp thế này, cứ bảo dạy dỗ là dạy dỗ à? Sao chúng ta không chọn cách khác để trừng phạt cô ta?” Anh Tê Lợi nhìn Mộ Minh Nguyệt, rất muốn ăn luôn người phụ nữ này.
Thật sự là quá đẹp!
Còn đẹp hơn cả minh tinh!
Dáng người hàng thật giá thật, ngay cả những nơi bí mật trên người đều có thể khiến cho đàn ông điên đảo!
“Cô gái, có nghe không, bây giờ em cứ nghe theo yêu cầu của đại ca, đại ca của bọn anh sẽ khiến cho em thỏa mãn!” Một tên khác cao giọng nói với Mộ Minh Nguyệt.
Anh Tê Lợi đang muốn động tay động chơi với Mộ Minh Nguyệt.
Anh ta tưởng rằng trong tình huống này Mộ Minh Nguyệt sẽ bị dọa đến chịu thua.
Không ngờ rằng…
Khi bàn tay của anh ta sắp chạm đến người Mộ Minh Nguyệt, đột nhiên đũng quần bị đạp một cước.
“Á!”
Anh ta đau đến mức hét lên một tiếng đầy thê thảm.
“Con điên này! Đã nể mặt mày rồi mà mày còn ra vẻ! Dám đánh anh Tê Lợi à! Nếu hôm nay bọn tao không cho mày một trận thì mày đừng nghĩ có thể thoát khỏi đây!” Tên đàn em này nhìn thấy anh Tê Lợi bị đạp một cước, tiếng kêu thảm thiết kia vừa vang lên đã thấy đau thay cho anh Tê Lợi.
Đây là lần đầu tiên chúng gặp một cô gái bạo lực đến vậy!
“Vậy à?” Khóe môi Mộ Minh Nguyệt cong lên thành một nụ cười nhạt, đã lâu rồi cô chưa hoạt động gân cốt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.