Chương trước
Chương sau
Rơi xuống giếng sâu, tôigào thét thất thanh, chờ đợi sự cứubviện... Trời tối rồi, chán nản cúi đầu, mớiphát hiện ra mặt nước tràn ngập ánh sao lấp lánh, tôi luôn gặp được niềm vuibất ngờ tuyệt vời nhất trong nỗi tuyệt vọng sâu sắc nhất.
Trích trong Nghe Jimmy hát
**************************
Đêm nay Tiền Đa Đa ngồimột mình trên ban công rất lâu, khi quay vào giường đầu đau như búa bổ, ngườinặng trĩu. Nửa đêm Hứa Phi gọi điện thoại đến, cô chưa hề chợp mắt, điện thoạivừa đổ chuông bèn nhấc máy, nhưng giọng khàn đặc, nói “a lô” mà không thốt rathành tiếng.
“Đa Đa?”.
“Vâng, em đang nghe đây”. Ho mộttiếng, cuối cùng cô đã nói ra thành lời. Đã quen với việc nói chuyện với anhtrong đêm khuya, trước đây dù bận rộn, dù mệt thế nào, cô vẫn luôn trả lời rấtvui vẻ, nhưng ngày hôm nay là một ngày trôi qua một cách đầy khó khăn, chỉ muốntìm sự an ủi từ phía anh, nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu, cuối cùngchỉ khẽ thở dài.
“Sao vậy em?”. Chỉ nói được một câu, bên cạnh lại có tiếng chuông điện thoại,Hứa Phi có phần chán nản, “Đa Đa, anh nghe điện thoại một chút, rất nhanhthôi, em đừng cúp máy”.
Bên tai vang lên tiếng anh trả lời điện thoại bằng tiếng Anh. Trong bóng đêm,cô nhìn thấy chiếc đồng hồ tinh thể lỏng bên gối, đã hơn mười hai giờ rồi, buổisáng mới nghe anh nói anh vừa từ Luân Đôntrở về Hồng Kông, ngày nào cũng bậnđến tận đêm khuya, người đàn ông này thực sự có thể tham gia ba môn thi đấu dành chongười thép được rồi.
“Xong rồi. Đa Đa, hôm nay em athế nào?”. Anh kết thúccuộc nói chuyện qua điện thoại rất nhanh, một phút sau lại quay sang nói chuyệnvới cô.
“Kerry, bao giờ anh về? Em rất nhớ anh”. Không muốn trả lời câu hỏi đó, cô nằm 2gửa trêngiường, chậm rãi thốt ra câu này.
Đầu bên kia yên lặng, hồi lâu anh mới trả lời, “Đa Đa, anh sẽ về sớm thôi. Đượckhông em?”.
“Vâng”. Cô gật đầu trong bóng tối, không biết bày tỏ niềm khát khao muốn ôm mộtngười như thế nào, cuối cùng chỉ đáp một chữ.
Đầu bên kia anh không nói gì, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng nói hai chữ: “Ngủ nhé”.
Căn hộ của khách sạn rộng rãi sang trọng, ngoài cửa sổ làcảnh biển dưới trăng. Đêm mùa hạ sóngbiển yên ả, trên mặt biển có một màn sương mỏng bao phủ, điện thoại vẫn đang cầmtrong tay, tiếng tút tút đơn điệu vang lên, trước cảnh đẹp này anh lại cau mày,trong lòng rất buồn chán.
Vừa nãy giọng cô trong điện thoại rất mềm yếu, cô hỏi anh bao giờ về, lại nóivới anh rằng cô rất nhớ anh. Đa Đa tính tình thẳng thắn, rất ít khi nói ranhững lời như thế, nhưng anh nghe lại không thấy ngọt ngào, mà chỉ cảm thấy xótxa.
Chỉ còn mấy ngày cuối cùng này thôi, thành bại đều phụ thuộc vào lần ra taynày, anh không thể ra về vào lúc này. Đứng cách xa cô hơn nghìn kilomet, anhlại không có đôi cánh, dù thế nào cũng không thể cả đi và về chỉ hết một đêm.
Anh rất nhớ cô, mấy ngày qua dù bận rộn đến đâu, trước mắt thỉnh thoảng lạihiện ra hình ảnh cô nhìn mình cười, vẻ làm nũng như trẻ con, lúc lo lắng màyhơi cau lại. Khát khao được có cô ở bên anh, ý nghĩ này dày vò anh liên hồi.
Cô cũng như vậy ư? Nhớ nhung một người, không thể làm chủ được mình, trong đầusuốt ngày suốt đêm chỉ có hình ảnh của đối phương.
Điện thoại lại đổ chuông, anh nhìn số, lập tức nhấc máy, đầu bên kia là TrươngThiên, “Kết quả có rồi, các cậu vẫn chưa kýchứ?”.
Trong điện thoại Hứa Phi nói sẽ về sớm, đến ngày hôm sau lại bặt vô âm tín.Lịch làm việc của Tiền Đa Đa dày đặc, 1ại đauđầu, về đến nhà đã là nửa đêm, cứ cảm thấy có điều gì bất thường, cô liền gọiđiện thoại cho anh.
Đầu bên kia tắt máy, sau khi gọi hai lần cô đành bỏ cuộc, nằm vật xuống giườngnhắm mắt lại.
Ngày hôm sau Tiền Đa Đa tỉnh dậy rất khó khăn, người đau ê ẩm, giống như bịchiếc xe lu lăn qua lăn lại hàng nghìn lần. Lúcngồi dậy các khớp đều kêu răng rắc, nhưng nghĩ đến công việc đang chất cao nhưnúi, cô hít một hơi thật sâu, nghiến răng bước xuống giường.
Trong gương nhìn thấy mình mặt mày tiều tụy, vỗ nước lạnh lên mặt, Tiền Đa Đathấy khinh bỉ mình - chưa đến mức thất tình, ly hôn mà đã vô tích sự như thếnày!
Vì thực sự rất khó có thể ôm bộ mặt này đi gặp mọi người, lúc đánh phấn nền côđã bỏ ra khá nhiều thời gian, dù sao cũng phải che đi vẻ hốc hác của mình hômnay. Mất quá nhiều thời gian đứng trước gương, đi làm thành ra vội, cô lao đếncông ty, lúc đỗ xe, thầm thấy may trên đường mình không tông vào đâu.
Lúc bước vào khối thị trường cô cảm thấy bầu không khí rất lạ,ngay cả Tiểu Lãm khi cười chào cô cũng rất miễn cưỡng, không biết đã xảy rachuyện gì, cô chỉ còn biết cười đáp lại.
Sau khi bước vào phòng làm việc, điện thoại nội bộ lập tức đổ chuông, nhấc máylên, là giọng Lý Vệ Lập, giọng nói khác hẳn với ngày thường, vô cùng nghiêmtúc, “Giám đốc Tiền, cô có thể đến phòng làm việc của tôi ngay được không?”.
Đứng trong thang máy cô hít thở thật sâu, ngẫm đi ngẫm lại những công việc màmình đã ;àm trong thời gian gầnđây, tự cảm thấy không có gì sai sót, nhưng thực sự lại không thể giải thíchtại sao sếp lại cho gọi mình, cô cau mày lại.
Phòng của phó tổng giám đốc nằm ở tầng ba mươi, trong thang máy ngoài cô rakhông có ai khác, thang máy chạy thẳng lên trên,không hề dừng lại, ảo giác thế giới này đột nhiên chỉ còn lại mỗi mình cô. Lúcthang máy mở ra, cô liền bước ra.
Gõ cửa, bên trong vọng ra tiếng của Lý Vệ Lập: “Vào đi”.
Cửa chỉ khép hờ, cô đẩy cửa bước vào, bên trong không chỉ có một mình Lý VệLập, mà còn có một khuôn mặt quen thuộc khác đang ngồi trước bàn của Lý Vệ Lậpcau mày. Là Carlos, gần đây ông toàn bay sang làm việc với hội đồng quản trị ởLuân Đôn, giờ đột nhiên quay về trụ sở chính ở châu Á Thái Bình Dương, lạitriệu kiến riêng mình ở phòng làm việc của Lý Vệ Lập, Tiền Đa Đa lập tức cảmthấy có gì bất ổn, tim đập thình thịch.
Nhưng người đã lên đếnđây, sự việc đã đến nước này,không còn lối nào để tiến thoái nữa, cô trấn tĩnh trở lại, cất tiếng chào:“Willie, em đến rồi. Carlos, lâu lắm rồi không gặp”.
“Dora, lâu lắm rồi không gặp”. Carlos ngẩng đầu lên nhìn cô, vẻ mặt vẫn rấtghiêm túc.
“Cảm ơn. Xin hỏi, hôm naycho gọi em lên đây có vấn đề gì muốn hỏi em ư ?”. Không thể đoán được ý đồ củahọ, cô liền đi thẳng vào vấn đề.
“Willie, anh ra ngoài một lát, tôi muốn nói chuyện riêng với Dora”. Câu đầutiên của ông không phải nói với cô.
Lý Vệ Lập đi lướt qua cô, lúc đi ngang qua nhìn cô một cái, nét mặt rất đắc ý.
Tại sao khuôn mặt mộtngười lại có thể thiên biến vạn hóa đến vậy, Tiền Đa Đa không nói gì.
“Dora, mời cô ngồi”. Trước bàn làm việc có ghế dùng để hội đàm, Tiền Đa Đa bướcđến ngồi xuống, nhìn Carlos không nói gì.
“Dora, dự án thu mua Hòa Điền gần đây gặp một số rắc rối, cô có nghe nóikhông?”.
“Liên quan đến vấn đề độc quyền thị trường ư? Tôi có được nghe nói một chút”.Sự việc này mọi người trong công ty đều biết, mặc dù như vậy, Tiền Đa Đa vẫncân nhắc câu chữ của mình.
“Ngoài cái đó ra còn gì nữa không?”.
Carlos chưa đến năm mươi tuổi, được ngồi lên ghế tổng giám đốc khu vực châu Ágiữa bao gió tanh mưa máu, đương nhiên phải là một nhân vật rất có thủ đoạn.Lần trước ăn cơm cùng với ông ta ở Hồng Kông, Tiền Đa Đa đã có cảm nhận rằngtính cách của ông ta rất kín đáo, lần nàynói chuyện trực tiếp với ông ta, ông ta hỏi rất ngắn gọn, nhưng lại lập lờ. Côcảm thấy vô cùng ức chế, không biết ý đồ của ông ta là gì, bất giác đôi vaiTiền Đa Đa căng lên về phía sau, người cảm thấy cứng đờ.
Nghĩ một lát, cô chậm rãi nói: “Ông nói là tin đồn M&C muốn cạnh tranh vớichúng ta để thu mua Hòa Điền ư?”.
“Trước ngày hôm nay, đây đích thực là tin đồn, nhưngchúng tôi vừa nhận được nguồn tin chính xác, M&C đã chính thức đệ đơn lênbộ thương mại, muốn cạnh tranh thu mua, chính vì thế giờ đây đã không còn làtin đồn nữa, mà là sự thật rồi”.
Tiền Đa Đa giật mình, “Nhưng chúng ta và Hòa Điền đã thảo luận sơ bộ về phươngán thu mua rồi mà, vụ thu mua có quy mô như thế này cần phải có sự chuẩn bị vàkế hoạch trong thời gian dài, về phương diện này M&C không thể đuổi kịpchúng ta. M&C đệ đơn lên bộ thương mại đột xuất như thế này, rất có thể chỉlà muốn tranh thủ thời gian”.
“Nói rất khá”. Carlos gật đầu, nhưng ánh mắt không lộ ra vẻ tán thưởng, “Còn cómột giả thiết khác, nếu nói họ lấy được cả bộphương án của chúng ta, thậm chí bao gồm 1ảchênh lệch giá và giá cơ bản, thì dựa trên cơ sở này tiếp xúc với Hòa Điền sẽnắm chắc phần thắng, không cần phải tranh thủ thời gian gì nữa”.
Mặc dù là người Pháp, nhưng Carlos nói tiếng Anh rất tốt, phát âm rõ, nói khôngnhanh, nhưng Tiền Đa Đa nghe lại thấyrất khó hiểu. Ngẫm đi ngẫm lại mấy câu này trong đầu một fhồilâu, cuối cùng đáy mắt cô lộ rõ vẻ ngần ngừ, “Ý ông là có người trong nội bộ đãđể lộ phương án của chúng ta ư?”.
“Cô cũng có cảm giác này sao?”. Nét mặt ông ta vô cảm sau đó đẩy một công vănra trước mặt cô.
Đón lấy một cách bị động và mở ra, vừa xem mộtchút, Tiền Đa Đa ngẩng ngay đầu lên nhìn Carlos. Tài liệu này rất quen thuộcvới cô, chính là lá thư diễn tả ý định củaM&C mà cô đã nhận được trước đó. Giật mình, lúc mở ra lần nữa giọng cô khôkhốc, “Tại sao cái này lại...”.
“Dora, được M&C ngắm trúng, trước hết tôi muốn khẳng định năng lực của cô”,ông ta đứng dậy nhìn cô nói, đôi mắt màu xanh lam như một lưỡi dao sắc lạnh,“Nhưng nếu cái này là dùng việc bán rẻ lợi ích của công ty để đổi lấy thì côngty sẽ yêu cầu cô phải gánh vác trách nhiệm tương ứng”.
Ngón tay cô không kìm chế được bóp chặt8lại, tờ giấy phẳng phiu trở nên nhàunát, những chữ cái màu đen đó nhảy múa trước mặt. Sợ mình mở miệng sẽ nói ranhững điều khiến mình phải hối hận, Tiền Đa Đa nghiến chặt răng, im lặng mộthồi lâu mới ngẩng đầu lên, giọng chậmrãi, “Carlos, đúng là M&C đã thông qua công ty săn đầu người và liên hệ vớitôi, nhưng tôi đã từ chối. Hơn nữa tôi vừa mới tiếp nhận vị trí giám đốc điềuhành của khối thị trường, có rất nhiều cơ hội phát triển ở UVL, về tìnhvề lý,ông cho rằng tôi sẽ làm những việc không hề có lợi gì cho mình hay không?”.
Cô nói rất dài, câu nào cũng hợp tình hợp lý, cô đãsuy nghĩ rất lâu mới nói ra. Sau khi nghe xong, Carlos liền cười, “Dora, nếunói về cơ hội phát triển, vị trí mà lá thư diễn tả không phải càng có sức hấpdẫn với người ta hơn hay sao?”.
Trong đầu hiện thoáng qua những hình ảnh mơ hồ, Tiền Đa Đa lại mởlời, tốc độ nói nhanh dần lên, “Được, vậy thì tôi đổi sang một góc độ khác đểnói, kế hoạch thu mua và phương án rất lớn và phức tạp, khối thị trường chỉ làbộ phận thực hiện, tôi có năng lực gì để tiết lộ phầnquan trọng là giá chênh lệch và giá cơ bản?”.
“Những phần quan trọng chỉ được nắm trong tay một số người, lẽ nào cô muốn nhắcnhở tôi rằng, người tiết lộ bí mật là tôi, hội đồng quản trị hoặc chính Kerryhay sao?”.
“Ông cũng đã nói rồi, tất cả các phần quan trọngchỉ được nắm trong tay một số ít người, là bí mật thương mại, cấp bậc của tôi ởcông ty, không thể nằm trong số những người đó”.
“Đương nhiên, nhưng cô và Kerry có mối quan hệ dđặcbiệt với nhau, cộng với lá thư diễn tả ýđịnh này, tôi không thể không nghi ngờ cô”.
Thở hắt ra một hơi hật sâu, Tiền Đa Đa đứng bật dậy, “Tôi hiểu rồi, nếu công tynghi ngờ về 1òng trung thành của tôithì tôi thực sự lấy làm tiếc, bất kỳ một sự cáo buộc nào đều phải có bằng chứngxác thực, đặc biệt là trong lời cáo buộc của ông ban nãy đã động chạm đến cuộc sốngriêng tư của tôi một cách vô lý, tôi không thể chấp nhận được”.
Carlos ngồi yên tại chỗ nghe cô nói, lúc này cau mày lại, hai tay đan vào nhauđặt trên bàn, giọng rất lạnh bùng,“Sự việc vẫn đang được điều tra, trước khi chưa có kết quả, chúng tôi cũng sẽkhông đưa ra kết luận với cô. Nhưng trong thời gian này, công ty yêu cầu cô tạmthời nghỉ việc, đợi thông báo, giờ thì cô có thể ra ngoài được rồi”.
Tiền Đa Đa im lặng vài giây, sau đó gật đầu, quay người đi ra. Ra đến cửa độtnhiên lại quay lại, nhìn Carlos hỏi câu cuối cùng: “Carlos, nội dung câu chuyện dmà ôngvừa nói với tôi, Kerry có biết hay không?”.
Người đàn ông ngồi sau bàn làm việc cũng đang nhìn cô, lúc này ánh mắt lạnhlùng, nói rất chậm rãi: “Đương nhiên, vụ làm lộ bí mật quan trọng như thế này,nếu không có sự nhắc nhở của cậu ấy, cô cảm thấy chúng tôi sẽ tìm ra cô nhanhđược như vậy sao?”.
Cô không trả lời, rời khỏi căn phòng đó. Trong thang máy không có người nào,nghiến răng mạnh quá thấy rất đau, trong miệng có mùi tanh của máu, lúc thangmáy đi xuống cô có cảm giác trái tim như bị treo ngược lên, không gian kín bưngdường như có vô số những âm thanh điên cuồng quái dị gào rú.
“Đa Đa, em để lại anh đơn thương độc mã chiến đấu một mình ư?”.
Hóa ra là như vậy, Kerry, hóa ra là như vậy.
Nếu buộc có người phải hy sinh, nếu buộc phải có mộtngười đứng ra để tất cả những điều này có lời giải thích, thì cô có nên cảmthấy vinh hạnh, hóa ra người này chính là mình ư?
Sự không thể kìm chế được mình, cô lấy tay phải bấm vào cổ tay trái theo thóiquen, móng tay đâm sâu vào thịt, đau nhói khiến cô giữ được tỉnh táo, mắt đauđến nỗi như muốn nổ tung. Không muốn nhìn thấy dáng vẻ của mình bây giờ tronggương nữa, cuối cùng cô quay mặt đi, nhắm chặt mắt lại.
Khi cô bước vào khối thị trường một lần nữa, cảm thấy bầu không khí rất lạ, mọingười đều tỏ ra vô cùng bận rộn, Tiểu Lãm nhìn cô mặt đầy lo lắng, nhưng lạikhông dám nói gì. Tiền Đa Đa đã vỡ lẽ ramọi chuyện, cô cười gượng gạo, cũngkhông giải thích gì, một mình đi vào phònglàm việc.
Có tiếng gõ cửa, Nhậm Chí Cường bước vào, cô đang với tay lấy túi xách, liềnquay đầu lại nhìn anh ta không nói gì.
“Dora chuẩn bị về à? Anh đến để nói với em một tiếng.Vừa nãy phótổng giám đốc Lý đến tuyên bố, trong thời gian em nghỉ, anh sẽ làm thay vị trí giámđốc điều hành của em, không vấn đề gì chứ?”.
Tiền Đa Đa im lặng, anh ta cũng không ngồixuống mà đứngtrước mặt cô nói, đột nhiên nét mặt tỏ vẻ quan tâm, “Em sao vậy?Sao sắc mặt khó coi thế? Có phải ốm rồi không? ốm rồi thì ở nhà nghỉ ngơi, sứckhỏe quan trọng hơn mọi thứ”.
Sáng nay đầu mỗi lúc một đau, huyệt thái dương giật giật, không cần soi gươngcô cũng biết trạng thái của mình tồi tệ đến mức nào, nhưng đã kiên trì được đếngiờ này rồi, làm sao có thể vì một phút cuối mà để mất thể diện trước người đànông này, bị anh ta nhìn rồi cười vào mặt?
“Trưởng phòng Nhậm Chí Cường, cảm ơn sự quan tâm củaanh, em sẽ không quên đâu”. Cười một cái, Tiền Đa Đa chỉ tay ra cửa, “Em vẫncòn phải bàn giao một số giấy tờ, đi ra nhớ đóng cửa hộ em. Cảm ơn”.
Tiếng đóng cửa của Nhậm Chí Cường hơi mạnh, rầm một tiếng, màn hình máy tínhdường như rung lên một cái. Phòng làm việc im lặng nhưa tờ, túixách của mình vẫn đang cầm trên tay, cô móc điện thoại ra, cúi đầu nhìnthấy mấy cuộc điện thoại nhỡ, đều là của Hứa Phi.
Tối qua cô ngủ chập chà chập chờn, sáng nay lại lên thẳng tầng ba mươi, khôngnghe được cuộcgọinào. Không muốn nhìn nữa,TiềnĐa Đa đưa tay tắt máy.
Mùa hè, nhiệt độ tăng rất nhanh, lúc Tiền Đa Đa bước ra khỏi tòa nhà của côngty, hơi nóng bốc lên hầm hập. Khôngphảilà giờ cao điểm, hai bên con đường nàyđều là những tòa nhà sang trọng, các cô gái xinh xắn xách túi đồ vừa 1ishopping về nhàn nhã đi qua, còn cô đứng ở góc đường, trước mắt mơ hồ, đầu vẫncòn đau, nhưng đã chai lì, không còn cảm thấy khó chịu nữa.
Chỉ muốn được gặp anh, mặt đối mặt, mắt đối mắt,chỉ hỏi một câu tại sao. Cô mơmàng đưa tay ra, trước mặt có xe taxi dừng lại, lái xe hỏi: “Em đi đâuvậy?”.
Cô trả lời ngắn gọn: “Sân bay, cảm ơn”.
Cô gái lên xe trong tay chỉ cầm một chiếc túi công sở, lái xe vừa nhìn là biếtmới ở công ty ra, hành lý không có lại đòi ra sân bay, anh ít khi nhìn thấydạng khách này, muốn hỏi thêm một câu “Đón bạn à”, nhưng nhìn qua gươngchiếuhậu, đột nhiên nhìn thấy sắc mặt cô trắng bệch, dưới ánh sáng mặt trời nhìnrất sợ, giật nảy mình, anh lái xe bèn chăm chú lái xe, không dám hỏi thêm câunào nữa.
Cách thời điểm cất cánh của chuyến bay gần nhất vẫn còn hơn một tiếng đồng hồnữa, phòng đợi trong sân bay đều là hành khách kéo va lylớn nhỏ, ồn ào nhộnnhịp.
Tiền Đa Đa một mình ngồixuống chiếc ghế ở phía cuối, mọi người bên cạnh vui vẻ hớn hở, còn trong tay côchỉ có một túi xách nhỏ, lặng lẽ, nhìn càng cách biệt so với mọi thứ xungquanh.
Giọng nữ phát thanh viên bắt đầu thông báo thông tin đã có thể lên máy bay, mọingười xung quanh bắt đầu tập trung về hành lang nhỏ hẹp đó. Cô cũng đứng dậy,nhưng bước chân nặng trĩu, bước được một bước sau đó lại loạng choạng lùi lạimột bước.
Có người từ phía sau hớt hải chạy đến, không kịp tránh, vai cô bị xô mạnh.
Là một angười đàn ông tuổi trungniên đang kéo va ly, vừa nhìn1đồng hồ vừa ngoái đầu lại nhìn cô, miệng nói thêmmột câu với vẻ bực bội: “Muốn thẫn thờ thì đi ra chỗ khác, đừng chặn đườngngười khác”.
Suýt nữa thì ngã xuống đất, Tiền Đa Đa một tay vịn vào thành của chiếc ghế bêncạnh, nhìn ông ta không nói được lời nào. Dưới lòng bàn tay là lớp kim loạilạnh băng, lúc này cô mới phát hiện ra người mình nóng thế nào, đầu mỗi lúc mộtnặng, mọi thứ bên cạnh dường như đang quay cuồng.
Cô bắt đầu suy nghĩ có phải mình đã ốm rồi không, ngày đêm bận rộn, ngủ kém,bận chuyển vào nhà mới, tối qua lại ngồi trước gió lâu như vậy...
Gạt hết mọi chuyện xảy ra trong ngày hôm nay ra khỏi đầu, cô bắt mình phải chúý vào những chuyện không có gì liên quan đến nó.
Ốm rồi thì về nhà nằm, mò ra sân bay làm gì? Người nóng như vậy, chắc là sốtrồi, đúng vậy, chắc chắn là cô sốt cao quá nên bmớilàm chuyện hoang3đường như thế này.
Nhấc chân đi ra ngoài, bước chân nhẹ bẫng, trước mắt mờ nhòe, không nhìn thấygì cả, nhưng cô cứ đi theo một hướng, không ngờ cũng ra được bên ngoài. Cô bướcthẳng đến một chiếc xe, mở cửa ngồi vào, bên tai có tiếng người: “Ê, côlàm gì vậy? Muốn gọi xe thì phải xếp hàng chứ”.
Cô mơ màng, nói địa chỉ với lái xe ngồi ghế trước, không nghe rõ tiếng mình, côlại cố gắng nhắc lại một lần nữa.
Xe 8đã chuyển bánh, Tiền Đa Đa ngồi dựavào cửa nhắm mắt lại, trong lòng chỉ còn lại một suy nghĩ - về nhà thôi, trongnhà có bố có mẹ, về đến nhà là ổn.
Sau khi nghỉ hưu, bố mẹ Tiền Đa Đa hàng ngày đều cùng nhau tập thể 1ụcbuổi sáng. Sáng nay mẹ cô vừa xoay người vừa lẩm bẩm: “ông này, ông bảo con ĐaĐa nhà mình có phải là hạ quyết tâm không lấy chồng nữa không? Không nói mộtcâu với mình mà tự đi mua nhà, hiện giờ lại chuyển về đó ở, sắp đến sinh nhậtnó rồi đấy, cứ tiếp tục như thế này thì làm thế nào?”.
Hai năm gần đây bố Tiền Đa Đa đã quá quen với những phàn nàn như thế của vợmình rồi, lúc này lại khuyên vợ lần thứ 1001: “Thôi bà ơi, con gái tự mua đượcnhà, được xe, bà phải cảm thấy tự hào mới đúng, hiện giờ có bao nhiêu kẻ chỉ ănbám bố mẹ, ăn hết các thứ trong nhà rồi còn xòe tay xin thêm. Nó lớn rồi, cósuy nghĩ riêng của mình, chuyện lấy chồng, bà ép nó cũng không phải là hay”.
“Lớn bằng ngần đó rồi, nó sắp ba mươi tuổi rồi đấy. Nếu tôi đẻ được thằng contrai, ba mươi tuổi có nhà có xe là chuyện vui, nhưng Đa Đa là con gái”.
“Thời đại nào rồi, trai gái bình đẳng mà!”.
“Bình đẳng cái gì! Con gái con đửa ba mươi tuổi có nhà có xe, người ta vừa nhìnlà biết không định kết hôn nữa. Tôi mở miệng nhờ người khác giới thiệu ngườiyêu cho nó cũng không dám nói tình hình hiện nay của nó”.
Mẹ Tiền Đa Đa cau mày, vẻ mặt rất lo lắng. Bố cô nhìnthấy chỉ muốn cười, nhưng nghĩ lại thấy chua xót, thở dài một tiếng tiếp tụcbài thái cực quyền của mình.
Sau bữa sáng, hai người cùng đi đến trung tâm khu dân cư để tham gia hoạt động,mẹ Tiền Đa Đa là hộiviên tích cực, còn kiêm nhiệm đội trưởng đội thể thao ngườicao tuổi của khu dân cư, hôm nay có nhiệm vụ biểu diễn, đương nhiên bố Tiền ĐaĐa phải đến cổ vũ.
Nhảy xong lại nói chuyện với mấy bác hàng xóm một lúc, thời gian nhàn nhã trôiqua rất nhanh, đợi đến khi họ về đến nhà đã là hơn bagiờ chiều.
Nhà nằm ở khu nhà hai tầng kiểu cũ, khoảng sân trước nhà rất rộng, chếch đó cómột chiếc xe lạ đỗ lại, trên xe phủ mộ tlớp bụi mỏng, dưới ánh nắng nhìn rấtphong trần.
Ông Ngô nhà ở tầng dưới đang dắt con chó Nhật của mình đi dạo, từ xa nhìn thấyhọ đã vẫy tay, “ông Tiền, nhà ông có khách, người ta đợi một lúc rồi, mau lênmà xem”.
Ai nhỉ? Hai vợ chồng già đưa mắt nhìn nhau, mẹ Tiền Đa Đa vốn là người nhanhnhảu, xách làn rau rảo bước nhanh vào bên trong. Lên tầng nhìn thấy một ngườiđàn công trẻ tuổi đứng trước cửa nhàmình, nghe thấy tiếng bước chân anh ta vội quay đầu bại.
Bố mẹ Tiền Đa Đa lại đưa mắt nhìn nhau, không quen. Trông đẹp trai như vậy nếuđã có lần gặp, chắc chắn họ không thể không có ấn tượng, ngần ngừ một lát, mớicất tiếng hỏi: “Cháu tìm ai?”.
“Cháu chào hai bác, bác có nhìn thấy Đa Đa đâu không ạ? Cô ấy có về qua nhàkhông?”. Người đang nói là Hứa Phi, giọng rất sốt sắng.
Hai ngày nay liên tục xảy ra biến cố, trước tiên là lãnh đạo của Hòa Điền bấtngờ tuyên bố giá cơ bản mà M&C đưa ra cao hơn UVL, đồng thời trên cơ sở giácơ bản của họ nhích lên mấy phần trăm, rõ ràng là M&C nắm rất rõ số liệucủa họ. Carlos đang trong quá trình bàn bạc với hội đồng quản trị ở Luân Đôn vôcùng sửng sốt, Hứa Phi đã phải bay sang ngay trong đêm hôm đó, đặt nội dung củabản báo cáo kiểm nghiệm mà Viện nghiên cứu sinh học của Trương Thiên xác địnhlên bàn của ông ta.
Nguyên tố hóa học được kiểm tra từ nguyên liệu sản phẩm của Hòa Điền có khảnăng gây ngộ độc, Trung Quốc đã nhận được lời cảnh cáo từ các khu vực khác, yêucầu nâng tiêu chuẩn sử dụng loại nguyên tố này lên hàm lượng là 0. Mặc dù thôngtin nàyvẫn chưa được đưa ra, nhưng khi tiêu chuẩn này được áp dụng, thì chắcchắn Hòa Điền sẽ là công ty đầu tiên phải đối mặt với cú sốc lớn. Nếu như vậy,kế hoạch thu mua hiện tại đang tiến hành sẽ trở thành không thiết thực, rất cóthể sẽ gây thiệt hại lớn cho công ty.
Vấn đề là, nếu họ tạmthời dừng kế hoạch này, động tác lớn đầu tiên củaCarlos ở khu vực châu Á sẽ chấm dứt trong sự thất bại, đây là điều anh hoàntoàn không muốn chứng kiến.
Gần như cùng một thời gian, Carlos nhận được một email nặc danh, nội dung chỉrõ Tiền Đa Đa làm lộ bí mật của côngty, thậm chí còn bao gồm nội dung lá thư diễn tả ý định mà phòng nhân sự củaM&C gửi cho cô và bản ghi chép khi cô tiếp xúc với phòng nhân sự.
Carlos đặt những cái này ratrước mặt anh, cùng với bản báo cáo mà anh vừa nộp lên, sau đó vẻ mặt lạnh lùngnói: “Kerry, cậu thấy thế nào?”.
Anh đã lật ra xem rất lâu mớitrả clời: “Trước hết, tôi xác định trongnội bộ công ty chắc chắn có người đã tiết lộ một phần phương án, và người nàycó mối quan hệ lợi ích trực tiếp với M&C, rất mong kế hoạch thu mua của họgặt hái được thành công. Tuy nhiên, người này chắc chắn không phải là Tiền ĐaĐa, cô ấy chưa bao giờ có ý định tiếp xúc với phương án then chốt, và cũngkhông có cơ hội. Bản ghi chép và lá thư diễn tả ý định này chỉ có thể là từ nộibộ của M&C truyền ra, có người muốn tìm một kẻ chịu tội thay trong công tycủa chúng ta”.
“Vậy ư? Nhưng tôi nghe nói hiện nay Dora đang có quan hệ với cậu”.
Anh cười gật đầu, ánh mắt không hề lùi bước, “Đúng vậy, tôi không giấu ông, ôngcũng nên tin tôi”.
“Kerry”, Carlos đặt tay lên vai anh, “Tôi biết cậu đang bám chỉai, trước đó trong bản báo cáo của cậu có nhắcđến việc sự dịch chuyển nguồn vốngiữa M&C và tập đoàn Yamada, tôi cũng đãnhờ người bạn trong ngân hàng đầu tư quan tâm đối với cục diện này, tôi chỉ cóthể nói rằng, tôi đã thực sự đánh giá thấp mức độ tham lam tiền bạc của một sốngười, hiện nay việc lưu động tiền nóng ở châu Á đã rơi vào thế suy sức yếu,thế mà vẫn có người dám chơi trò tư bản ở đây”.
Biết ông ta tin mình, khi nói tiếp, Hứa Phi liền thở phào: “Thực ra ông ấy cũngcó cổ phần ở UVL, nhưng mất đi dự án này, sẽkhông khiến cho UVL bị tổn thương gân cốt, nhưng đặt cược vào M&C, mạo hiểmmột lần có thể sẽ có trên 300% lợi nhuận, cân nhắc hai chiều, ai chẳng nghiêngcán cân về một phía”.
“Đúng là UVL sẽ không bị tổn thương gân cốt, nhưng đối với tôi lại khác, ônggià Yamada đó lần này tinh đời thật”. Mắt Carlos tối sầm, cuối cùng nói rấtthẳng, “Ông ta đã bất nhân trước thì cũng đừng trách ta bất nghĩa. Bản báo cáo này cứgiữ lại đã, đừng giao cho hội đồng quản trị, để fhoM&C thu mua Hòa Điền đi, tôi muốn xem bọn họ sẽ thu dọn chiến trường nhưthế nào”.
“Thế thì mấy đôi mắt ở công ty phải giấu thế nào?”.
“Việc đó để tôi”. Carlos nhìn anh nói, sau đó thu dọn các thử trên bàn, quayngười đi ra.
Ngay trong đêm đó Carlosđã quay về Trung Quốc, còn anh bị giữ lại ởLuân Đôn để điều đình với hội đồng quản trị. Câu nói cuối cùng mà Carlos nóitrước khi đi ám ảnh mãi trong đầu anh, anh cứ cảm thấy có gì bất ổn, sau khirời phòng hội nghị liền lao thẳng ra sân bay, gọi điện thoại cho Tiền Đa Đakhông có người nghe máy, nghĩ chắc là cô ngủ say quá, sau khi xuống máy bay anhlại gọi, vẫn không có người nghe máy.
Lòng cảm thấy có điều gì không ổn, anh về công ty trước, Tiền Đa Đa đã khôngcòn ở đó nữa. Còn Carlos đang đợi anh, nhìn anh cười, “Kerry, nếu cậu thấy xótthì về nhớ bù đắp cho cô bấy, tôi phê chuẩn vôđiều kiện. Đợi mọi việc trôi qua, tôi sẽ bùđắp cho cô ấy, yên tâm đi”.
Không có thời gian nói nhiều, anh lại rời công ty. Tìm Tiền Đa Đa khắp nơi, gọiđiện thoại cô lại tắt máy, phi đến nhà cô thấy không có ai. Hiện giờ lại gặphai người có tuổi này, vừa nhìn là biết là bố mẹ của Đa Đa, lúc này anh đã sốtruột lắm rồi, không còn quan tâm đến chuyện nói sao cho khéo nữa, mở miệng liềnhỏi thẳng cô đang ở đâu.
“Cậu là ai? Tìm Đa Đa nhà chúng tôi làm gì?” Bố Tiền Đa Đa thắc mắc.
Anh đang định trả lời, dưới tầng đột nhiên có tiếng gọi: “Ông Tiền, mau xuốngmà xem Đa Đa nhà ông này...”.
Đó là ông Ngô, gọi rất gấp, họ chưa kịp phản ứng gì, mắt thấy hoa lên, ngườiđàn ông đứng trên đầu cầu thang đã lao thẳng xuống dưới, chỉ trong chớp mắt đãmất tích.
“Chú Ngô, cháu không sao cả, chú đừng gọi...”. Đầu choáng, lúc xuống xe Tiền ĐaĐa loạng choạng mấy bước, suýt thì ngã xuốngđất, đúng lúc được chú Ngô hàng xóm đỡ một tay, tiếp đó liền cất tiếng gọi lớnbên tai cô. Cảm giác âm thanh đó như chiếc búa lớn đang gõ trên huyệt TháiDương, Tiền Đa Đa rên rỉ xin tha tội.
Không chịu được, cô lùi ra sau một bước, không ngờ lại đâm sầm vào lòng mộtngười. Cô luống cuống định ngoái đầu lại, nhưng người đột nhiên bị ôm chặt từphía sau. Đôi tay đó dùng lực quá mạnh, cô kêu lên một tiếng thất thanh.
“Đa Đa, anh đây”. Bên tai có tiếng nói, người bị xoay lại, là Hứa Phi. Anh nhìncô từ đầu xuống chân, nét mặt hoàn toàn xa lạ, dường như rất sợ hãi, nhìn xongmột lượt mới thở phào một hơi, rồi lại ôm cô vào lòng.
Mới vừa nãy thôi, cô còn không ngại nghìn dặm xa xôi, chỉ muốn nhìn thấy ngườiđàn ông này, lúc này anh lại đang ôm chặt cô. Định hỏi anh một câu tại sao, nhưnghiện giờ nhìn thấy anh thật, người cô lại mềm nhũn, dổ họngđau đớn khó chịu, muốn nói nhưng lại không thốt ra được, sau đó bèn ho rũ rượi.
Lại có bàn tay kéo cô, bên tai là tiếng gọi của mẹ, “Đa Đa, con sao vậy?”.
Giọng bố cũng xen vào, “Cậu buông con gái tôi ra đã, rốt cục là thế nào hả?”.
Người bị lôi kéo, chịu đựng suốtcả ngày đến giờ, trước mắt cô là khuôn mặt của anh và bố mẹ mình. Giọng bố mẹsốt sắng, nhưng anh lại ôm chặt cô khôngchịu buông ra. Đáng lẽ cô phải chống cự, nhưng giữa ánh mắt lo lắng và mùi mộchương quen thuộc của anh, đột nhiên cô lại cảm thấy yên lòng, dường như mù mịtmất phương hướng từ lâu giữa sóng to gió lớn rất lâu, cuối cùng đã trở về đượcnơi an toàn.
Bao sự giằng co giãy giụa lại không thắng nổi một cái ôm. Tình yêu khiến phụ nữngu xuẩn, quả nhiên là như vậy. Khóe miệng của cô hiện ra nụ cười chế giễu, âmthanh hỗn tạp dần dần trở nên xa vời, không thể chịu thêm được nữa, người TiềnĐa Đa mềm nhũn, ngất xỉu.
Đối với Tiền Đa Đa, lần hôn mê này thực sự là một sự giải thoát, cảm giác đauđầu chóng mặt, người khó chịu đều tạm thời lùi xa, tựa như một giấc ngủ sâu màgần đây cô mong có nhưng không có được.
Chính vì thế khi cô dầndần phục hồi được ý thức, bên tai nghe thấy cuộc nói chuyện giữa bác sĩ và bốmẹ mình, lại một lần nữa cảm thấy người nặng trĩu, cô thật sự muốn nhờ mộtngười bất kỳ bên cạnh cho mình một cú đấm, để cô được hôn mê lần nữa.
Chỉ tiếc rằng bên cạnh không có người nào biết 1huậtđọc suy nghĩ, tiếng mẹ nói sát bên tai:“Ổn rồi, bổn rồi, Đa Đa tỉnh lạirồi ông Tiền, mau sang đây đi”.
Mở mắt ra nhìn thấy bố mẹ đều đang ghé sát xuống giường bệnh, trên đỉnh đầu làchai nước truyền trong suốt, tiếng nhỏ giọt tí tách. Nét mặt mẹ căng thẳng, cònhỏi thêm: “Đa Đa, Đa Đa? Sao con không nói gì hả? Mẹ đây!”.
Bác sĩ đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh đó chỉ muốn cười, vừa giở bệnh 1án vừanói: “Cô à, con gái cô chỉ sốt thôi, côcứ yên tâm, chắc chắn sẽ không mất trí đâu”.
“Bố, mẹ, con không sao cả”. Lúc nói ra chữ đầu tiên giọng cô khản đặc, nhưngcảm thấy so với lúc vừa mới tỉnh đã khá hơn rất nhiều. Tiền Đa Đa mỉm cườigượng gạo, không kìm chế nổi bèn đưa mắtnhìn xung quanh.
Bác sĩ nói không có gì nghiêm trọng, hiện giờ thấy con gái đã tỉnh, cuối cùngmẹ Tiền Đa Đa đã phần nào yên tâm, bèn cười, “Đừng nhìn nữa, cậu bấy đilâu rồi, cứ như cơn gió vậy. Này, đây là mảnh giấy cậu ấy để lại cho con”.
Nghiêng đầu nhìn thấy bên gối có một tờ giấy trắng lộ ra, tay phải đang luồnkim truyền, cô nhấc tay trái, vừa chạm vào tờ giấy trơn lại dừng tay lại.
Mẹ Tiền Đa Đa còn định nói gì nữa, bố cô đứng bên cạnh ngăn lại, “Con nó vừamới tỉnh, để nó nghỉ ngơi một lát. Thôi ta ra siêu thị bên cạnh mua ít hoa quảđã”. Nói xong liền kéo vợ đi ra ngoài.
Phòng bệnh yên tĩnh trở lại, Tiền Đa Đa im lặng mấy giây, hít thật sâu, rồi lấyhết can đảm đưa tay mở tờ giấy đó ra.
Tờ giấy có in logo của hãng hàng không, nét chữ viết khá láu, vừa nhìn là biếtđược viết vội trên máy bay, nội dung rất dài. Trời đã tối, phòng bệnh không bậtđèn, nhờ vào ánh đèn ngủ màu vàng trên đầu giường, cô chăm chú đọc nó từ đầuđến cuối.
Đọc xong cô gấp lại, ngửa đầu nhắm mắt, im lặng một hồi lâu. Sau khi mở mắt,lại mở nó ra, câu cuối cùng viết rất ngắn, nhưng cô nhìn rất lâu, đọc đi đọclại, còn đưa tay ra, chậm rãi vuốt nó mộtlần. Ngón tay lướt qua chữ viết bằngmực đen, mặt giấy trơn nhẵn, những chữ không có nhiệt độ, lúc này đây dường nhưđều đã sống lại, lướt qua trái tim cô.
Kỳ nghỉ này của Tiền Đa Đa kéo dài ba tháng liền.
Ba tháng, thế giới bên ngoài đã xảy ra quá nhiều thay đổi, trước hết UVL bấtngờ tuyên bố rút khỏi dự án thu mua Hòa Điền, sau đó trước bối cảnh không cóbất cứ đối thủ cạnh tranh nào, M&C đã tuyên bố thu mua 51% cổ phần của HòaĐiền với mức giá chênh lệch cao hơn giá cổ phiếu ba lần, trở thành cổ đông chủyếu của Hòa Điền.
Nhưng sau đó một tuần, trong lúc vẫn chưa hoàn thành thủ tục hợp nhất, bất ngờHòa Điền bị tung tin là trong nguyên liệu có chứa chất gây độc. Thông tin mangtính phá hoại vừa được tung ra, cổ phiếu của Hòa Điền lập tức không đáng giámột xu, mọi cổ đông đều thi nhau bán tháo, người điều hành cũ củaHòa Điền đã mất tăm mất tích. Báo chí và các ban ngành của chính phủ chỉ nhằmvào nhà đầu tư nước ngoài vừa tiếp nhận Hòa Điền, chỉ trong chốc lát vụ giaodịch thu mua bằng vốn đầu tư nước ngoài lớnnhất trong năm này biến thành trò cười lớn nhất. M&C tổn thất nặng nề, ítnhất trong năm năm tới không có đủ sức cướp ngôi đầu bảng trên thị trường vớiUVL.
Không tốn một hơi đã tiêu diệt được kẻ thù lớn nhất trong thị trường trongnước, sau khi vừa lên nắm quyền, Carlos đã cho nổ quả đại bác đầu tiên rất đẹp,vị thế được củng cố chắc chắn, còn Hứa Phi từ vị trí tạm thời là trự lý đặcbiệt của tổng giám đốc khu vực châu Á, nhờ có công lao này, được bổ nhiệm giámđốc điều hành ở Trung Quốc.
Mọi sự thay đổi long trời lở đất đều không liên quan gì đến cô, Tiền Đa Đa nghỉngơi ở nhà rất tốt, hàng ngày rỗi rãi lại họctrồng hoa với bố, hoặc không thì vào bếp học nấu ăn với mẹ. Sau một tháng sắcmặt đã hồng hào trở lại, nếu cô không chú ý kiểm soát, hàng ngày chạy bộ buổisáng, e rằng những bộ quần áo công sở may sát người đều không mặc được nữa.
Mùa hè sắp sửa trôi qua, buổi sáng cô đichạy, mới hơn sáu giờ, xung quanh thảm cỏ không có ai, đêm qua vừa mới mưaxong, không khí trong lành mát mẻ, tiếng nhạc rộn rã trong tai nghe, cô chạymột mình rất thong thả, sau lưng đột nhiên có người đuổi theo. Người đó chạyrất nhanh, lúc đến bên cô, bước chân chậm lại, chạy song song với cô, nghiêngđầu nhìn cô cười, để lộ ra chiếc răng khểnh.
Muốn cười, nhưng lại kìm lại, cô tăng tốc, bỏ lại anh ở phía sau.
Đương nhiên sự thử nghiệm này là vô ích, anh nhẹ nhàng đuổi theo chạy song songvới cô.
Không thèm đếm xỉa đến anh, lại chạy, lần này cô đãdùng hết sức bình sinh, không ngờ mới bước được hai bước liền bị ôm chặt eo từphía sau. Không kịp thu chân, cô nghiêng người về phía trước, suýt nữa thì ngãbổ nhào.
Nhưng eo bị ôm chặt, cơ thể nghiêng về phía trước bị anh xoay lại, cô chưa kịpnói gì, môi đã bị ghì chặt, một nụ chônsâu lắng.
Tai nghe đã rơi xuống từ lâu, bên tai vọng lại tiếng cười của các cụ đi tập thểdục buổi sáng. Chỗ này đều là các cô bác hàng xóm củanhà mình, ngại quá, sau khi được buông ra, mặt Tiền Đa Đa đỏ bừng, đầu dụi vàohõm vai anh, như con chim đà điểu không muốn ngẩng đầu lên.
“Anh đến làm gì? Ai nói cho anhbiết em đang ở đây?”.
“Hai bác nói với anh, anh đến đón em quay về công ty. Đa Đa, em nghỉ lâu nhưvậy vẫn chưa đủ hay sao?”.
Ba tháng nay anh thường xuyên qua lại nhà cô, độ hài lòng vàlòng nhiệt tình của mẹ cô đối với anh gia tăng nhanh chóng, suốt ngày cháu HứaPhi cháu Hứa Phi, chuyện bán đứng con gái này chỉ làchuyện nhỏ. Tiền Đa Đa nghe xong liền thở dài, “Chưa đủ, em phải nghỉ ngơi mớicó đủ sức yêu cầu các anh bồi thường những thiệt hại về tinh thần, hiện giờ vẫnchưa đủ sức!”.
Anh cười lớn, “Thiệt hại về tinh thần? Không cần phải bắt công ty đền đâu. Đòibao nhiêu? Anh đền”.
“Lần này em phải chịu một cú sốc quá lớn, chỉ sợ anh không đền được”. Cuối cùngĐa Đa bật cười, cô nheo mắt, nụ cười rạng rỡ dưới ánhnắng.
Còn anh nhìn chăm chú nụ cười này rất lâu, nghiêm mặt lại, chậm rãi nói thêmmột câu: “Không đền được thì anh lấy thân mình đền vậy”.
Không ngờ anh lại nói ra câu này, Tiền Đa Đa sững người, nhìn anh không biếtphản cứng thế nào, hồi lâu mới thốt ra mấychữ: “Anh đùa à ?”.
Anh mỉm cười, ôm chặt cô hơn, câu chữ ngắn gọn, rõ ràng, “Anh không đùa đâu,anh nghiêm túc đấy, Đa Đa, em có chịu không?”.
“Nhưng em, em...”, con đường nhỏ cô đã đi qua hàng nghìn lần, mọi thứ xungquanh vô cùng quen thuộc, nhưng lúc này TiềnĐa Đa lại đột nhiên cảm thấy mình đang cởngoài hành tinh, tim đập thình thịch, miệng lắp bắp, không nói được câu hoànchỉnh nữa.
Bên cạnh đột nhiên cótiếng nói xen vào, là mẹ cô, giọng rất sốt sắng, xúc động hơn cô hàng nghìnlần, “Được ! Đa Đa, mau nói đi!”.
Hả? Tiền Đa Đa vội quay đầu sang, nhìn thấy bố mẹ mình đang cười rất tươi đứngở cuối con đường nhỏ, không biết đã đứng đó bao lâu rồi.
Hai má cô lập tức đỏ bừng, bẽn lẽn ngượng ngùng, cô rên lên một tiếng, lại mộtlần nữa gục đầu vào lòng anh.
Sau đó...
Tập đoàn Yamada bị thiệt hại nghiêm trọng trong vụ đầu tư này, đương nhiên,Yamada Keiko cũng biến mất khỏi UVL. Sau khi Hứa Phi lên nhậm chức, Lý Vệ Lập về hưutrước thời hạn. Thế gian này mỗi phút đều có người sinh ra, có người chết đi,đây chỉ là sự chuyển giao quyền lực trong công ty mà thôi, sau một ngày nhữngcái tên này liền trở thành lịch sử, không còn người nào nhắc đến nữa.
Sau khi tinh thần đã dồi dào trở lại, khoản tiền bồi thường thiệt hại về tinhthần mà công ty trả cho cô khiến cô hết sức hài lòng. Cô chăm chú nghiên cứucon số này, sau khi xác nhận đủ để sống một cuộc sống không cần phải lo nghĩtrong mấy năm tới, cô lập tức đệ đơn từ chức, lý do rất đơn giản, đồng thời lậptức được Hứa Phi chứng thực.
Thông tin này vừa được đưa ra đã làm tổn thương bao trái tim mơ mộng của rấtnhiều nữ nhân viên ở UVL, đến nỗi khi cô bước ra khỏi công ty, cảm thấy lưngmình đã bị mắt họ nhìn thấu thành hàng nghìn lỗ thủng.
“Đại họa”. Cô thốt lên rất ngắn gọn.
Anh cười rạng rỡ hơn, sau đó nghiêng đầu hôn cô.
Lúc xe bắt đầu chuyển bánh, Tiền Đa Đa mỉm cười nhìnthẳng về phía trước, đã quen với việc gồi trên ghế lái, hiếm khi được đổi vịtrí, cô lại cảm thấy phong cảnh trước mặt hoàn toàn thay đổi.
Con đường của quả bom nổ chậm cuối cùng có thể đi tới hàng nghìn kết cục khácnhau, nhưng con đường cuối cùng mà cô lựachọn vẫn là con đường bình thường nhất. Thì có sao đâu? Vốn cô cũng chỉ là mộtphàm phu tục tử mà thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.