“Hừ! Anh sẽ tính sổ với em sau! Tạm tha cho em đó! Bây giờ anh đi mua chút đồ ăn, ngoan, ở đây đợi anh!”, anh Phục Hưng nở nụ cười tươi rồi nháy mắt nhìn tôi còn không quên xoa đầu tôi nữa.
“Liu..liu...mong có chị nào bắt anh đi cho rồi!”, tôi trêu chọc anh.
Anh lấy tay búng trán tôi:
“Ừ. Đến lúc không có anh, em đừng có mà khóc nhe!”
Tôi cười lên, xua tay ra hiệu bảo anh mau đi. Căn phòng bệnh trở về im lặng, tôi chầm chậm đứng dậy tiến về phía cửa sổ. Từ đây có thể thấy hết khuôn viên của bệnh viện, ánh nắng của ngày mới thật tươi đẹp biết bao.
Tôi bật khóc, những giọt nước mắt lăn dài trên má, giây phút tôi ngã xuống tôi cứ nghĩ mình sẽ không bao giờ có thể tỉnh lại. Có lẽ khi chạm đến ranh giới mong manh giữa sự sống và cái chết, tôi mới biết điều gì là quan trọng nhất chính là sinh mạng. Ngày nào còn sống, còn được thở đã là một hạnh phúc.
Tôi ngân nga một giai điệu buồn quen thuộc:
“Giờ đây chúng ta là hai người dưng khác lạ
Buồn biết mấy nhưng lại chẳng thể nói ra
Cuộc đời lắm vô thường, sao cứ mãi vấn vương
Tự mình ôm lấy tổn thương riêng mình.."
Đang trầm ngâm suy tư, tôi nghe tiếng bước chân ngày càng gần. Tôi lấy tay lau nhanh nước mắt, gượng nở nụ cười, xoay người trêu chọc anh:“Anh mua lâu thế? Không có cô nào bắt anh hả?”
“Nhật Hạ!”
Nụ cười gượng của tôi cuối cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-kieng-chan-len-de-hon-anh/3616821/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.