Sáng thức dậy, trước mắt tôi là gương mặt điển trai của Tô Quân.
Tôi mỉm cười cảm thấy hạnh phúc. Tôi đưa tay lên chạm vào hàng lông mi dài của ngài ấy.
Ngài ấy trở mình:
"Nhật Hạ, em lại làm loạn cái gì?"
Ngài ấy nheo mắt nở nụ cười trìu mến với tôi.
Trời ạ! Đẹp trai quá đi mất!
Cái miệng mỏng hồng hào, đôi mắt long lanh, đôi hàng mi dài, lông mày đậm đen.
Tôi chịu không được liền:
"Chụt"
Chạm nhẹ lên môi của ngài ấy. Sau đó, chạy thật nhanh vào phòng tắm. Vẻ ửng đỏ ngượng ngùng của tôi lúc này trong gương nhìn rất dễ thương.
Không lâu sau, tôi thay một bộ váy trắng thoải mái bước ra. Tôi đi thẳng về phía cửa không dám nhìn Tô Quân lấy một lần.
Tôi xuống lầu vào thẳng phòng bếp. Tối qua tôi có nhờ anh Tiểu Trương chuẩn bị một ít đậu đỏ. Hôm nay, tôi sẽ nấu cháo đậu đỏ cho Tô chủ tịch ăn.
Tôi sắn tay áo lên, loay hoay trong bếp.
Sau hồi lâu cháo cũng chín. Tôi quậy đều cháo lên để cháo không bị khét. Tự nhiên tôi thấy mình giống như một người vợ đảm đang chăm chỉ nấu bữa sáng cho chồng vậy.
Ôi! Ngượng quá đi mất!
Tôi tự cười ngây ngốc. Nghe mẹ tôi thường bảo con gái lớn lên khi gặp đúng người sẽ mắc một căn bệnh vô cùng đáng sợ. Căn bệnh đó gọi là bệnh " mê trai". Mẹ tôi còn bảo bệnh gì chứ bệnh mê trai là tự nhiên biến con gái lười thành "siêu nhân", tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-kieng-chan-len-de-hon-anh/3585105/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.