Tôi ở trong xe hỏi anh Tiểu Trương vì sao chủ tịch tìm tôi. Nhưng ông anh đó cứ im lặng. Tôi khó chịu nói:
"Anh Tiểu Trương nếu anh còn không trả lời câu hỏi của em thì em nhảy xuống xe nha!"
"Chủ tịch chẳng phải đang vui vẻ bên chị Thiên Di hay sao mà tìm em?"
Tiểu Trương nhìn vào gương chiếu hậu trong xe để quan sát tôi. Ánh mắt của tôi và Tiểu Trương chạm nhau. Tiểu Trương cuối cùng cũng chịu lên tiếng:
"Chủ tịch tìm em từ tối qua đến giờ. Lúc chủ tịch nói chuyện xong với Thiên Di tiểu thư thì quay ra không thấy em đâu!"
Đang nói giữa chừng thì điện thoại của Tiểu Trương reo lên. Chắc có thể là chủ tịch gọi vì tôi chỉ nghe Tiểu Trương
"dạ" mà không nói gì thêm.
Thế là tôi không hỏi gì thêm được nên nhìn ra ngoài xe. Đường Sài Gòn lúc này thông thoáng. Có thể là do giữ trưa cộng thêm trời mưa to nên chẳng ai muốn ra ngoài. Bây giờ mà ở nhà nằm đắp chăn ủ ấm thật vui vẻ biết bao.
Xe dừng ở sảnh chung cư. Tôi vừa mở cửa bước ra thì bị bàn tay to bự của chủ tịch tóm lấy. Đôi chân mày cau lại, đôi mắt đỏ ngầu có thể nhìn thấy tia máu. Chủ tịch nhất quyết kéo tay tôi lôi kéo vào thang máy. Tôi ghì lại, hai chân đứng yên không chịu bước về phía trước. Chủ tịch nheo mắt đầy nguy hiểm:
"ĐI!"
Ánh mắt làm tôi khẽ rùng mình. Tay chân tôi run lẩy bẩy. Chưa bao giờ chủ tịch lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-kieng-chan-len-de-hon-anh/3585089/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.