Tôi vào thang máy. Trong đầu tôi hình dung ra toàn cảnh hai người họ bên nhau.
Ôi! Tôi lấy tay ôm ngực. Đau nhói!
"Ting"
Cửa thang máy mở ra. Tôi còn nghĩ mình sẽ gặp được chủ tịch ở cửa thang máy. Rồi ngài ấy sẽ đuổi theo tôi mà giải thích. Tôi sẽ quá đáng nạt nộ ngài ấy.
Cửa mở ra. Trước mắt tôi là một khoảng trống không một bóng người. Chắc có lẽ do bản thân xem quá nhiều phim thần tượng rồi.
Tôi rủ người lê bước đi.
Thời tiết Sài Gòn lúc này nóng kinh khủng. Cái nóng là con người ta trở nên bực bội khó tả. Đã vậy bản thân còn vừa giẫm phải một bãi "mìn"
Huhu. Cái gì mà nó xui dữ vậy?
Tôi khó chịu bước đi. Phải làm sao bây giờ?
Đi đâu bây giờ?
Tìm trong balo điện thoại của mình để gọi hỏi em họ có thể cho mình ở nhờ để tìm nhà hay không?
Tìm hoài không thấy. Ây tôi lại bỏ quên điện thoại ở chỗ anh Phục Hưng rồi!
Chợt nghĩ đến Nhật Linh. Nhà bạn ấy cũng gần công ty. Chỉ là lúc trước bạn ấy cho chỉ nhà cho tôi. Tôi lấy tay xoa hai thái dương định thần để nhớ lại bạn ấy đã nói nhà ở đâu.
Nhật Linh đã từng nói:
"Nhà tôi đi thẳng chỗ công ty qua cái chợ sau đó qua cây cầu. Rẽ vào bên phải. Nhà trọ trùng với tên của tôi. Căn số 2!"
Thôi thì cứ đi theo trí nhớ của mình vậy. Lúc đấy, Nhật Linh còn bảo nhà trọ của bạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-kieng-chan-len-de-hon-anh/3585088/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.