Đồng hồ chậm rãi quay. Sự quay vòng của thời gian kiến Tô Quân chững lại. Bây giờ là 1 giờ sáng, từ ban công của phòng bệnh nhìn xuống, đèn đường vẫn lung linh nhiều màu sắc. Thỉnh thoảng lại nghe tiếng xe cấp cứu réo inh ỏi xé nát cái không gian yên tĩnh của màn đêm lạnh lẽo. Tô Quân trầm ngâm, đôi mắt khẽ chớp, ánh mắt rơi vào khoảng xa xăm trước mặt.
[5 năm trước]
Sân bay quốc tế Đào Viên luôn nhộn nhịp bất kể ngày đêm. Vừa đáp chuyến bay từ Tokyo về Đài Loan, vẻ mặt có chút mệt mỏi vì trên máy bay anh không thể nào chợp mặt được. Căn bản họp đồng hôm qua dễ dàng ký kết. Có điều giữa đường bị người khác chen chân nên Tô Quân bắt buộc phải ra mặt.
Đến giờ mùi rượu vẫn phảng phất nhè nhẹ trên người anh. Hôm nay là ngày giỗ của mẹ anh, đã bao lâu rồi anh không đặt chân về nhà từ khi mẹ qua đời?
Hồi mẹ anh còn sống, mẹ chỉ mong muốn anh có được niềm vui từ những điều bình thường nhất. Mẹ anh bảo:
"Con không cần quá xuất sắc, con không cần phải hơn người. Con chỉ cần làm một người bình thường vui với niềm vui của mình và tự thấy bình thản trước mất mát của bản thân là được!"
Mẹ anh xuất thân từ một gia đình nhà nông. Còn ba anh là hào môn giàu có nhất bật nhất thành phố Đào Viên. Cũng vì vẻ đẹp nhu tình, kiều diễm của mẹ làm ba anh say đắm. Mặc dù, mẹ anh đã có vị hôn thê nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-kieng-chan-len-de-hon-anh/3585060/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.