Tôi đi đi lại lại ngoài phòng cấp cứu đã lâu vẫn không thấy có động tỉnh gì. Tôi lo lắng, không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Bên ngoài cổng bệnh viện từng làn xe cấp cứu ra vào liên tục. Người già yếu, người thì bị tai nạn giao thông, người thì tai biến,... Thời tiết ở Sài Gòn cũng trở lạnh hơn, tôi lấy tay tự ôm vai của mình, tôi không biết mình sợ điều gì nhưng chỉ muốn vùi đầu trong lòng của mẹ, muốn được mẹ vỗ về. Có lẽ là cảm giác của những người xa quê cô đơn giữa Sài Gòn.
Cuối cùng, đèn trong phòng cấp cứu cũng tắt. Vị bác sĩ già bước ra nâng gọng kính, trong lớp khẩu trang vẫn nhìn ra vẻ đăm chiêu:
“Sao người nhà lại để cậu ấy vận động mạnh? Vị trí phẫu thuật còn chưa lành hẳn! Cũng may mắn phát hiện kịp thời nếu không e là,..”
Bác thở dài rồi dặn dò:
“Bệnh nhân phải nằm viện theo dõi, lần này nhớ lời tôi căn dặn...”
Tôi chỉ nghe đến chủ tịch không sao là tôi mừng, nhanh chóng lau nước mắt trên mặt. Những lời bác sĩ dặn tôi ghi chú lại. Sau đó hoàn thành thủ tục nhập viện và ngồi đợi.
Cho đến 22 giờ đêm chủ tịch mới được chuyển về phòng bệnh. Tôi mừng rỡ nhìn chủ tịch đang yên vị trên giường bệnh. Trông ngài ấy thật yên tĩnh, đôi môi nứt nẻ không còn hồng hào như trước nữa. Gương mặt cũng tái nhợt đi.
Tôi hiểu cảm giác thất tình là như thế nào! Nó giằng xé con người ta lắm. Có vượt qua được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-kieng-chan-len-de-hon-anh/3585059/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.