Lần đầu tiên trong cuộc đời, tôi biết thế nào là thất tình. Từng kỷ niệm của tôi và anh như thước phim quay chậm tua lại trong tâm trí của tôi. Tôi cứ chạy trên con xe máy mà không biết sao mình có thể an toàn về phòng trọ được nữa.
Tôi nằm dài trên giường gào khóc mặc thời gian trôi. Tôi cứ khóc rồi nhìn lại những tấm hình và kỷ niệm vui vẻ tôi lại cười. Bây giờ là 0:00 giờ đêm. Tôi nhắn tin cho chủ tịch xin ngày mai nghỉ.
Tôi cứ khóc lóc, tôi không muốn ăn. Trước đây tôi còn mạnh miệng khuyên chủ tịch. Quả bảo mà!
Khi gặp tình huống này, tôi không muốn làm bất cứ việc gì ngoài khóc. Tôi suy sụp. Tim tôi đau nhói. Cảm giác như ai đó rút hết sức lực trong người tôi ra vậy.
"Cái gì của mình thì sẽ là của mình. Cái gì không phải thì có cưỡng cầu cũng không được!"
Phải rồi! Tôi đấm vào ngực mình vài cái. Chỉ trách lúc trước tôi không đủ dũng khí nói ra. Ít ra chủ tịch còn có cơ hội bày tỏ. Còn tôi thì không!
Tôi mệt quá thiếp đi lúc nào không hay.
...
[8 giờ sáng]
Tôi cố gắng mở mắt thâm quầng và sưng húp của mình ra nhìn điện thoại. Có một tin nhắn quảng cáo và tin còn lại của chủ tịch Tô với nội dung như sau:
"Nếu không lập tức đi làm thì viết đơn xin nghỉ!"
Chán nản! Tôi hết động lực rồi. Tôi bị đau đớn về tinh thần còn gặp phải chủ tịch nữa. Tôi bấm điện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-kieng-chan-len-de-hon-anh/3585052/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.