Rồi khi bình minh ló dạng, tôi đang nằm trên giường nệm êm ái. Người tôi bây giờ như đòn bánh tét được quấn lại bởi chiếc chăn.
Cái gì kỳ vậy?
Tôi tự thắc mắc không lẽ nằm lăn qua lăn lại rồi bị quấn vào? Khó khăn xoay người một vòng tôi mới ra khỏi chăn được. Tôi với tay lấy điện thoại ra xem có công việc gì cần sắp xếp không.
Ôi! Tôi mừng muốn rớt nước mắt, hôm nay là thứ bảy. Tôi được nghỉ!
Tôi với tay lấy điện thoại nhắn tin cho chủ tịch:
"Chủ tịch ơi! Khi nào về lại Sài Gòn ạ?"
Sau đó tôi vào vệ sinh cá nhân vừa bước ra điện thoại gọi đến:
"Chủ nhật về. Tôi còn có việc. Tiền phòng tôi thanh toán đến chủ nhật bao gồm 3 bữa. Cô về hay ở tự quyết định."
Chủ tịch kêu tôi tự về khác nào bỏ con giữa chợ? Tôi lóe lên suy nghĩ ở lại Đà Lạt tận hưởng dù gì cũng không nên phí phạm tiền phòng. Tôi nhanh chóng đáp lời chủ tịch:
"Tôi ở đây! Khi nào chủ tịch về thì tôi về. Cảm ơn chủ tịch!"
"Trừ lương chứ cảm ơn gì?"
Ôi! Chủ tịch lại lấy lương ra hù dọa tôi. Tôi lại sợ mà năn nỉ:
"Chủ tịch tôi sẽ làm tốt công việc ngài yên tâm!"
Ngài ấy không thèm trả lời tôi. Vậy thì thôi tôi đi ăn sáng.
Lúc vừa thưởng thức buffet sáng vừa tìm địa chỉ để đi. Khung cảnh phía thung lũng bên dưới tràn đầy sức sống khác hẳn vẻ đẹp lung linh huyền ảo về đêm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-kieng-chan-len-de-hon-anh/3585050/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.