Tuy rằng vô cùng miễn cưỡng, nhưng Phương Tứ vẫn rất ngoan ngoãn đưa bảng điểm hằng tháng và bài thi của từng môn học. Cậu gần như phải tự động viên bản thân trong từng bước chân của mình, do dự hồi lâu mới đi tới trước cửa thư phòng.
Sau khi hít sâu rất nhiều lần, Phương Tứ mới nhẹ nhàng mà gõ cửa thư phòng.
“Vào đi.” Giọng nói cách qua một cánh cửa gỗ nghe có vẻ càng không có tình người.
Phương Tứ nín thở cầm bài thi đưa cho Lục Hi Cảnh. Những bài thi này vốn dĩ phẳng phiu lại bị cậu nắm chặt trong tới mức nhăn nhúm.
Đầu tiên, Lục Hi Cảnh cầm lấy bảng điểm xem qua, nhưng càng xem mày càng nhíu chặt. Phương Tứ sợ tới mức đầu cúi càng ngày càng thấp, tư thế càng ngày càng căng thẳng, cho tới tận khi gần như vùi đầu vào ngực mình.
Trên thực tế, bảng điểm Phương Tứ cũng không có quá tệ. Thành tích các môn học cơ bản đều có thể đạt tiêu chuẩn, nhìn lên mình chẳng bằng ai, nhìn xuống lại chẳng thấy ai bằng mình. Nhưng điều này ở mắt học sinh xuất sắc như Lục Hi Cảnh thì quả thật không xong rồi.
“Vì sao mặt sau còn để trống nhiều như vậy?” Lục Hi Cảnh nhìn mặt sau bài thi toán học, lạnh lùng cười một cái, “Không thích?”
“……. Không đủ thời gian ạ…..” Omega nhỏ bé bật khóc nức nở.
Lục Hi Cảnh có thể nhìn ra được đứa nhóc này trả lời từng câu hỏi cơ bản cực kỳ nghiêm túc. Từng điểm mấu chốt của câu hỏi cũng được dùng bút gạch chân lại rõ ràng, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-hoa-huong-duong/397064/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.