Cứ như vậy Phương Tứ yên vị trong phòng dành cho khách của căn biệt thự nhỏ, giường cậu so với lúc còn ở nhà họ Phương không những lớn hơn mà còn mềm mại, nhưng Phương Tứ vẫn thu mình vào một góc như ngày trước, vô cùng đáng thương muốn cảm nhận cảm giác an toàn không biết tới từ đâu.
Mỗi ngày đúng 7 giờ sáng cậu sẽ rời giường, vừa là vì Lục tiên sinh làm bữa sáng, vừa là để ghi nhớ các từ mới tiếng Anh, nhưng lại chẳng thể tự mình ăn một bữa sáng ngon lành, bởi vì căn biệt thự nhỏ cách trường học gần 40 phút lái xe. May mà Lục tiên sinh đã sắp xếp cho cậu một tài xế, bằng không rất có khả năng cậu đã phải rời giường rừ 6 giờ sáng.
Nhưng nếu làm bữa sáng từ lúc 6 giờ, vậy thì sau khi Lục tiên sinh thức dậy bữa sáng cậu làm sẽ không còn ngon miệng… Phương Tứ vì nghĩ tới điều đó cho nên không từ chối việc có thêm tài xế.
Cho đến tận cuối tuần Phương Tứ mới biết được, hóa ra mỗi ngày đặc trợ đều sẽ mang bữa sáng tới cho Lục tiên sinh. Cậu quả thật tự làm theo ý mình quá rồi, Phương Tứ có chút buồn thảm: “Mấy món mình làm sao có thể ngon bằng những món mà đặc trợ đem tới…”
Hơn nữa chờ đến khi Lục tiên sinh thức dậy, có thể bữa sáng do cậu làm đã nguội lạnh, Lục tiên sinh hẳn là sẽ không còn muốn ăn nữa.
Lục Hi Cảnh nhận lấy bát cháo khoai mỡ và hạt kê từ trên tay Phương Tứ, nhỏ giọng nói: “Cháo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-hoa-huong-duong/397063/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.