Một ngày trước sinh nhật tôi, tôi được quản lý thông báo rằng tôi có thể nghỉ hai ngày.
Không cần hỏi, đây tuyệt đối là ý của Dương Khả.
Tôi cũng không phải nhân vật chính trong tiểu thuyết coi tiền bạc như mạng sống, có đặc quyền tại sao không sử dụng? Hơn nữa, thọ tinh lớn nhất mà.
Dương Khả nói sẽ đưa tôi đến một nơi.
Chúng tôi về nhà để sắp xếp đồ đạc, gửi Nhạc Nhạc cho cha mẹ tôi, rồi xuất phát.
Tôi đứng làm suốt cả ngày, lên xe liền ngủ thiếp đi, thức dậy vừa lúc xe dừng lại ở một tiểu viện.
"Đến rồi." Dương Khả giúp tôi cởi dây an toàn, hôn lên trán tôi một cái, xuống xe giúp tôi mở cửa xe.
Tôi vừa mới tỉnh ngủ còn có chút mơ hồ, được anh dắt vào trong sân.
Dưới mái hiên treo một hàng bóng đèn, tỏa ra ánh sáng dịu dàng mờ nhạt.
Một cặp vợ chồng già bước từ trong nhà ra.
"Kiều Kiều, đây là ông nội và bà nội." Dương Khả giới thiệu.
Tôi lập tức tỉnh táo, theo bản năng rút tay ra khỏi lòng bàn tay Dương Khả, có chút lo lắng nhìn hai người, "Cháu chào ông nội, bà nội." Lòng bàn tay tôi đã đổ đầy mồ hôi.
"Mau vào đi, để ta hâm nóng đồ ăn cho các con, hôm nay ăn đơn giản chút, ngày mai sẽ ăn món ngon hơn." Bà mỉm cười trìu mến kéo tay tôi vào nhà.
Ông nội không nói gì, chỉ mỉm cười với tôi.
Cũng đúng, Dương Khả sẽ sắp xếp ổn thỏa, anh từng nói, anh sẽ không để mọi người chưa biết gì về tôi mà đưa tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-giam-cam/465072/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.