Edit + Beta: Đào Mai
La Nghi Ninh chưa từng có nghĩ tới La Thận Viễn sẽ phát hiện.
Thanh âm hỗn loạn cổ động giống như ù tai, có lẽ kia thật sự chính là đang ù tai. Nàng còn cậy mạnh hỏi:
- "Tam ca những lời này là có ý gì?"
Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của La Nghi Ninh, La Thận Viễn còn có cái gì không rõ...
Hắn rũ mắt xuống, dáng ngồi vững như núi, lấy qua ấm trà châm trà cho chính mình.
- "Nàng có biết trong phủ này có bao nhiêu trạm gác ngầm không?"
- "Mỗi một con đường, mỗi một cái sân. Mỗi ngày ai nói gì, làm chuyện gì, ta đều sẽ biết."
Sau khi hắn nói xong vung tay lên, chuỗi hạt châu vừa rồi nàng sai bà tử đi tìm từ trong tay áo hắn ném tới trên bàn con, sống động đến trước mặt nàng, phách một cái lại rơi trên mặt đất. Thanh âm rơi xuống giống như đang đánh vào mặt nàng.
Không thấy bà tử tới đưa lại cho nàng, thì ra là đến trên tay hắn.
- "Nàng thế nào lại không nói chuyện? Năm đó ở Lục gia như thế nào ——" hắn hơi ngừng lại, mang theo mỉm cười thản nhiên, "…khi nào thì nàng đã ở qua Lục gia? Còn làm qua thê tử của Lục tứ?"
Tay La Nghi Ninh run run, nàng muốn khom người xuống nhặt phật châu lên, nhưng mà nàng không dám động.
Cả người ứa ra mồ hôi lạnh, không thể tin, ở trong lòng quở trách chính mình mấy ngàn lần mấy vạn lần, đều cải biến không được chuyện ngu xuẩn. Hắn nghe được, hắn cái gì cũng đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-duong-thanh-thua-tuong/383484/chuong-191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.