Chương trước
Chương sau
Edit + Beta: Đào Mai
Thân thể dưới bố y đột nhiên cứng đờ, Nghi Ninh mới ý thức được đây là người xuất gia, phỏng chừng không có thói quen bị nữ tử đụng chạm.
Nàng thu tay nói:
- "Dưới tình thế cấp bách mạo phạm, đại sư thứ lỗi. Đại sư giết người đầu lĩnh, chẳng phải là làm cho bọn họ đến đối phó chúng ta sao? Trong tay Đại sư lại không còn tên, ta nghĩ muốn hỗ trợ, nhưng ta lại không thể giúp được ngài. Cũng là đại sư đúng như trong truyền thuyết có thể lấy một địch trăm?"
Tập võ nhiều nhất luyện Bát đoạn cẩm, Dịch cân kinh, địch hai mươi đã là rất lợi hại, địch trăm cũng chính là nghe một chút thôi.
Đạo Diễn lại thử kéo cung:
- "Không dẫn đi những người này, tam ca của phu nhân càng nguy hiểm."
Tên phá không mà ra, người trên lưng ngựa ngay lập tức ngã xuống, nổi lên một trận tro bụi. Đạo Diễn quả nhiên bách phát bách trúng! Lập tức có người của Thần cơ doanh cứu hắn, còn lại lại truy về hướng bọn họ. Đạo Diễn lập tức sử dụng xe ngựa quay đầu, chạy tới hướng hoang dã.
Nghi Ninh nhìn thấy người của Thần cơ doanh lấy nõ - tên ra, nhất thời có chút khẩn trương. Cường độ của nõ - tên cũng không phải là cung tiễn có thể so sánh, bắn thủng tấm ván gỗ là tuyệt đối không có vấn đề. Nàng gõ gõ vách xe, mới yên tâm lại… hẳn là đúc bằng thép, căn bản không sợ nõ - tên.
Xe ngựa chạy cực nhanh, trên thân ngựa nổi lên gân máu, tứ chi hữu lực rắn chắc, như cùng một loại tuấn mã Ðại Uyên.
Nghi Ninh bị ép buộc ngồi đều ngồi không ổn, xương sống lưng cũng bắt đầu đau nhức. Nhưng là nhìn thấy phía sau đuổi theo hai ba mươi người thần cơ doanh, nàng không dám quấy rầy đến Đạo Diễn.
Không biết thế nào mới có khả năng đuổi đi nhóm người này! 
La Thận Viễn kỳ thật cũng không có ở trong sơn tự lâu.
Hắn lần này đến thứ nhất là vì cứu La Nghi Ninh, thứ hai cũng là muốn mang đi Từng Ứng Khôn. Hai người hắn đều phải lấy lại.
Phía sau núi là người hắn phái đi phóng hỏa, bọn họ đoán được Lục Gia Học đem người nhốt tại chùa Đại Từ, kỳ thật cũng không khó. Lục phủ có hộ vệ thường xuyên lui tới chùa Đại Từ, mà gần đây chùa Đại Từ lượng cơm bố thí rõ ràng là dùng nhiều hơn so với trước kia… Tìm hiểu nguồn gốc rất nhanh liền tìm được.
Vì thế hắn chuẩn bị dương đông kích tây, cứu ra La Nghi Ninh là tốt nhất, nếu có thể thuận tiện mang đi Từng Ứng Khôn cũng là rất lợi.
Kế hoạch thực chu toàn, chính là người phái đi nghĩ cách cứu viện Từng Ứng Khôn muốn trực diện Lục Gia Học, đều là tinh nhuệ. Nếu đợi thời gian nửa nén hương không thấy bọn họ trở lại phục mệnh, hắn sẽ lập tức rời đi.
Những người đó đều là tử sĩ, hẳn đều sẽ chết.
La Thận Viễn ngón tay gõ song cửa sổ, nhắm mắt tính thời gian. Bên ngoài không có động tĩnh gì, hắn đột nhiên mở mắt ra nói:
- "Lập tức rời đi!"
Hai hộ vệ đứng ở trong phòng, nghe được lời La Thận Viễn nói lập tức chạy tới phân phó xe ngựa.
La Thận Viễn được hộ tống từ trong phòng đi ra, liền nhìn thấy Lục Gia Học đã dẫn người chờ ở cửa.
Lục Gia Học ngồi ở trên lưng ngựa, trên cao nhìn xuống chờ bọn họ. Hẳn là mới từ phía sau núi trở lại, sắc mặt hờ hững lạnh như băng.
Quả nhiên phản ứng rất nhanh!
La Thận Viễn cười nói:
- "Đô đốc đại nhân? Thật khéo… Ta là đến bái phỏng Đạo Diễn đại sư, lại không thấy hắn ở đây. Đang muốn xuất môn liền gặp phải ngài, xem bộ dáng tựa hồ có việc gấp?"
Lục Gia Học cũng cười nói:
- "La đại nhân không rõ ràng? Phía sau núi có người muốn cướp xe chở tù, phóng hỏa thiêu ba gian phòng, may mắn hỏa thế đã được khống chế. Còn bắt được người phóng hỏa hành hung. Thời điểm chuẩn bị đưa trở về đô đốc phủ thế nhưng muốn ăn độc tự sát, may mà ta cắt đứt cằm bọn họ cứu vài người, trở về tra tấn một phen, hẳn là có thể biết người phía sau màn."
La Thận Viễn bình tĩnh như trước:
- "Phật môn thanh tịnh, nhưng lại cũng có người phóng hỏa."
Lục Gia Học nghe xong trầm thấp cười:
- "Nghe nói La đại nhân am hiểu tra tấn, không biết có không chỉ cho một hai chiêu?"
- "Chỉ chiêu không dám nhận."
La Thận Viễn chắp tay.
- "Đô đốc đại nhân nếu là cảm thấy hứng thú, ta sai hạ nhân đưa hai quyển sách đến đô đốc phủ. Rất nhiều loại hình pháp đều liệt kê ở trong đó, chỉ là thứ nhất lột da, tế phân ngũ đại loại, phương pháp tổng cộng hơn ba mươi loại. Đô đốc đại nhân như muốn học tập tốt nhất là xem cái này, hôm nay La mỗ cáo từ trước."
La Thận Viễn lần này dẫn theo hơn một trăm người, đều là tử sĩ dốc lòng bồi dưỡng. Giờ phút này toàn bộ vây quanh bên cạnh, cho nên hắn cũng không lo lắng. Lục Gia Học nếu dám động thủ, hiện tại chính là bị bắt ba ba trong rọ.
Hắn tươi cười không thay đổi, âm thầm lập tức làm cái thủ thế. Người sớm mai phục chung quanh nhất thời nhảy lên.
Lục Gia Học sớm dự đoán được, trong lòng hừ lạnh. Quả nhiên là mình quá khinh địch. Thế nhưng không đề phòng La Thận Viễn! Đối với Lục Gia Học mà nói việc này quả thực chính là sỉ nhục. Nếu là hắn không có khinh địch, La Thận Viễn muốn từ trong tay hắn mang La Nghi Ninh đi? Nghĩ đều cũng đừng nghĩ!
La Thận Viễn trong lòng cũng đang cảm thán. Hôm nay chỉ có thể ly khai trước, về phần Từng Ứng Khôn là đừng nghĩ đoạt được! Quả nhiên mình không thể so với Lục Gia Học, hắn sức chiến đấu rất khủng bố. Nếu không phải hôm nay là mình tính kế Lục Gia Học, đã sớm thiết hạ mai phục, phòng bị của Lục Gia Học không đủ, mình quả thực chính là chỉ còn đường chết.
Biểu cảm Lục Gia Học lạnh lùng hung ác nham hiểm, La Thận Viễn khẳng định đã đưa La Nghi Ninh đi rồi.
Đạo Diễn theo hắn năm năm, trừ bỏ lễ Phật, ngày thường đối cái gì đều không để bụng. Sau khi hắn kháng uy, hoàng thượng vốn phong cho hắn cái chính tam phẩm chỉ huy sử, hắn lại cự tuyệt. Vốn tưởng rằng thật là một cao tăng, Lục Gia Học còn cố ý khuếch trương sửa chữa lại chùa Đại Từ để cho hắn ở. Không nghĩ đến thế nhưng cấu kết với La Thận Viễn, từ trong tay hắn tính kế này nọ.
La Thận Viễn người này tuổi không lớn, tâm nhãn lại rất nhiều. Người bình thường tuyệt đối vòng không qua hắn, Trình Lang chính là cao thủ trong đó, cũng tuyệt đối so không qua hắn.
Lục Gia Học nhìn hắn đi ra sân, ở sau lưng thản nhiên nói:
- "La Thận Viễn… ngươi đã không đồng ý hưu thê. Về sau liền không được trách ta… Ta vốn đang có vài phần tích tài chi tâm, nghĩ buông tha ngươi."
[P/s: tích tài chi tâm là thưởng thức người tài]
- "Đại nhân tùy ý."
La Thận Viễn xa xa lưu lại một câu.
Lục Gia Học lại cười cười:
- "Tình cảm của nàng cùng ta... Cũng không đơn giản chỉ là nghĩa phụ nghĩa nữ như vậy."
Giống như thân ảnh của La Thận Viễn cũng không có tạm dừng.
Lần này Lục Gia Học mang người không đủ nhiều, thần cơ doanh tiếp ứng bên ngoài phỏng chừng đều bị Đạo Diễn ngăn cản, hắn không có động thủ đối với La Thận Viễn. Thời gian còn nhiều… La Nghi Ninh hiện tại không đồng ý chấp nhận hắn. Sớm hay muộn có một ngày sẽ về đến bên cạnh hắn. Đương nhiên nàng nếu luôn luôn không trở lại, kiên nhẫn của hắn cũng sẽ không thật lâu.
Lục Gia Học tức giận thở hổn hển, thời điểm hắn nhìn thấy nhân thủ của đối phương kỳ thật cũng không nhiều, hắn liền ý thức được đây là dương đông kích tây. Hắn lập tức quay trở lại, lại vẫn là chậm một bước. La Nghi Ninh đã bị mang đi!
Mà La Thận Viễn mai phục rất nhiều tử sĩ ở chung quanh, giờ phút này hắn sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, người hắn mang theo cũng không tính là nhiều. Nếu như giao chiến sẽ không có ưu thế.
Nhưng hắn cũng không phải là người từ bỏ ý đồ, người kia dù sao cũng là thê tử của hắn.
Lục Gia Học nắm lấy dây cương cho ngựa quay đầu, hướng tới phương hướng quan đạo nhanh chóng chạy đi. 
Trên núi thời tiết tựa như mặt tiểu hài tử, thay đổi bất thường.
Vừa rồi còn ánh Mặt Trời, chỉ chốc lát sau mây đen dầy đặc, thế nhưng mưa to giàn giụa rơi xuống.
May mắn Đạo Diễn đối với núi này phi thường quen thuộc, bảy chuyển tám chuyển thoát khỏi người thần cơ doanh, mang nàng tìm được miếu thổ địa trên núi đụt mưa.
Chính là thời điểm xuống xe bởi vì đường trơn trượt, bước chân Nghi Ninh không ổn định thiếu chút nữa té ngã. Đạo Diễn quay đầu nhìn nàng, tựa hồ đang thúc giục động tác của nàng nhanh một chút. Mưa to rơi ở trên người lạnh như băng, Nghi Ninh cắn răng chính mình đứng lên, không qua một lát sau trên người liền ướt đẫm. Vết thương ở mắt cá chân chưa hoàn toàn tốt lại uốn éo như vậy, giống như lại tái phát.
Trên núi hàng năm sinh trưởng nhân sâm, hồng cảnh thiên, dược liệu vân vân… Tăng lữ thường lên núi hái thuốc, liền ở chỗ này nghỉ ngơi. Bởi vậy bên trong thu dọn rất sạch sẽ, tuy rằng chỉ có một gian miếu thêm hai mái hai bên, nhưng là kháng, giường, bàn, bếp lò nhóm lửa nấu cơm đầy đủ mọi thứ.
Sau khi Nghi Ninh tránh vào liền mở ra cửa sổ thông khí, nhìn thấy bên ngoài mưa to giàn giụa, làm cho cả đường đều lầy lội. Mưa to như trút nước, sắc trời đen kịt. Xe ngựa đứng ở trong sân, con ngựa bị mưa xối xả, toàn thân ướt đẫm, vô thố vung vảy mưa ở trên đầu.
Không còn cách nào cả, nơi này lại không có chuồng, phòng ở quá nhỏ nó cũng vào không được.
La Nghi Ninh ở trong miếu đổ nát tìm một lát, từ một góc xó lấy ra cái thùng, chuẩn bị đi lấy một ít nước mưa để nấu nước nóng uống, ít nhất là để xua đi hàn khí.
Trong cuộc sống hiện tại của nàng, chịu không nổi giá rét. Nếu không muốn lại chịu tội, không nha đầu hầu hạ thì phải tự chính mình động thủ. Huống chi quần áo ướt đẫm lại không thể tắm rửa, dính dán ở trên người, vừa lạnh như băng vừa ẩm ướt, nàng muốn đốt chút lửa hơ chính mình, ít nhất có thể ấm áp một chút.
Đạo Diễn thấy nàng xách thùng, liền nói:
- "Bên ngoài mưa to... Nếu xảy ra chuyện gì, ta còn phải đi cứu ngươi, không nên động."
Hắn không đồng ý, Nghi Ninh chỉ có thể buông thùng, hàn ý trên người càng nặng.
Hắn thấy vậy mới chậm rãi nhắm mắt lại, ngồi xếp bằng ở trên giường, lại tiếp tục tụng kinh lần phật châu.
Một lát sau Nghi Ninh lại ý đồ đốt bếp lò. Cuối mùa thu đổ mưa thật sự rất lạnh, lại là ở trên núi, so với ngày thường còn lạnh hơn rất nhiều, nàng chỉ mặc một bộ y phục lộ trù màu xanh đen còn bị ướt đẫm.
Nàng biết làm sao đốt lửa, rõ ràng chà một cái liền được, ai ngờ hiện tại bởi vì đầu choáng váng cả người như nhũn ra, khí lực quá nhỏ, chà đá lửa đau cả tay, một chút lửa đều không thấy.
Sau khi Đạo Diễn đại sư mang nàng vào, cơ hồ sẽ không để ý đến nàng.
Một lát có thể hắn rốt cục nhìn không được, hắn thu phật châu lại đi tới tiếp nhận đá lửa từ trong tay nàng, ma sát vài cái châm giấy nhóm lửa, lại bỏ vào đi châm than củi.
Lúc này trong phòng liền ấm áp lên, cuối cùng không phải rét lạnh thấu xương.
Nghi Ninh cũng không có ngồi ở trên giường, an vị ở trong ghế bành co rúm thành một đoàn, cằm gác ở trên đầu gối, để cho lửa mau chóng hong khô nàng.
Tuy rằng ngay từ đầu sư huynh này của La Thận Viễn muốn giết nàng, nhưng lúc này tốt xấu cũng có quan hệ. Nàng muốn biết quan hệ giữa Đạo Diễn cùng La Thận Viễn, liền nói chuyện với Đạo Diễn:
- "Đại sư, ngài cùng tam ca của ta đồng môn sư huynh đệ, là bắt đầu từ khi tam ca còn nhỏ à?"
- "Bần tăng lần đầu tiên thời điểm nhìn thấy hắn, hắn đã mười một tuổi."
Đạo Diễn thản nhiên nói:
- "Phu nhân đến trên giường ngồi đi, ta ngồi ghế bành."
- "Ta vô phương... Ngài ngủ trên giường là được."
Nghi Ninh cảm thấy ngồi ở trên ghế bành càng có thể bảo trì cảnh giác.
Nàng ngay cả đầu đều không nâng, vươn tay sờ sờ gáy, xem xét vết máu vừa rồi. Tuy rằng buồn ngủ nhưng cả người lại rất khó chịu, nhưng vẫn cố gắng duy trì cảnh giác cơ bản, không dám đi vào giấc ngủ. Dù sao Đạo Diễn vừa rồi là muốn giết nàng.
Đạo Diễn lại ngồi xuống niệm kinh, nàng đã không cảm kích hắn cũng làm như chưa nói qua.
Nghi Ninh vừa nghe vẫn là [ tâm kinh ], ngáp một cái, cứng rắn chống đỡ tinh thần lên.
Nàng nhìn ra ngoài tấm bình phong, con ngựa chính mình đã lui đến trong miếu. Mưa to đã nhỏ rất nhiều. Mưa vừa rơi trên núi tất cả đều là sương, chỉ nhìn được rõ ràng xa xa một màu đen kịt. Cũng không biết La Thận Viễn có rời đi không, nàng khi nào thì có thể đi... Nàng muốn lập tức trở lại La phủ, trở về trong nhà quen thuộc. Nơi có thể cho nàng ấm áp cùng không muốn xa rời.
Nhưng nàng lại nghĩ tới lời Lục Gia Học nói. Chỉ cần nàng vẫn là thê tử La Thận Viễn, hắn liền sẽ không bỏ qua La gia.
Nghi Ninh dựa vào ghế bành, có cảm xúc mê mang mà bi thương bao phủ nàng. Có lẽ là bởi vì ban đêm mưa to mưa tầm tã, có lẽ là bởi vì rất lạnh, trong phòng Đạo Diễn tựa hồ ngay cả một câu cũng không muốn cùng nàng nhiều lời, đêm đen yên tĩnh không tiếng động. Nếu La Thận Viễn không có đi tìm đến, chẳng phải là phải tại đây trong ngọn núi qua đêm sao? Cả người nàng vừa ẩm ướt vừa lạnh buốt, ở trong này qua đêm ngày mai tuyệt đối không chỉ sốt cao.
Sắc trời hoàn toàn tối đen, đêm trên núi rất lạnh, Nghi Ninh liền đóng tấm bình phong.
Đạo Diễn thu lại phật châu đi ra ngoài một chuyến. thời điểm trở về, trong tay cầm củ khoai nhỏ chỉ lớn có nửa bàn tay, ném vào trong hỏa lò. Lập tức phát ra thanh âm đồm độp.
- "Trên núi hoang dại, cơm chiều chỉ phải ăn cái này."
Nghi Ninh vốn tưởng rằng nàng không đói bụng, nhưng đợi đến trong bếp lò bay tới mùi khoai nướng, nàng vẫn là rất muốn ăn. Lúc lấy ra còn thực nóng, nàng thổi thổi, rồi lột vỏ sau đó phân một nửa cho Đạo Diễn, hắn cũng không có cự tuyệt. Nói vậy trên núi đích xác đồ ăn rất khó có được.
Có thể là bởi vì bị cảm lạnh, đầu nàng bắt đầu choáng váng, không có khẩu vị, cũng ăn không ra hương vị gì. Nhưng nàng không thể không ăn cái gì, Nghi Ninh miễn cưỡng nuốt xuống non nửa củ khoai lang, nhưng là nóng hầm hập, cũng không ăn được.
Nghi Ninh chính là đang ăn đến một nửa, đột nhiên nghe có âm thanh xe ngựa tới cửa.
Đạo Diễn nghe được thanh âm liền cảnh giác đứng lên, lại cầm lấy trường cung của chính mình. Nhưng lại có thanh âm gõ cửa, lại vang lên một giọng trầm ổn:
- "Là ta, không có gì."
Nghi Ninh nghe được là giọng của hắn, thân mình trước hết phản ứng, nhịn không được hốc mắt nóng lên.
La Thận Viễn tìm đến nàng!
Đạo Diễn nhìn hướng ngoài cửa, quả nhiên một bóng người cao lớn đã xuất hiện ở đàng kia, hắn chống ô, vừa thu ô vừa mở cửa phòng ra. Đạo Diễn mới buông trường cung trong tay, không lại đề phòng.
Nghi Ninh thế nhưng cảm thấy muốn khóc. La Thận Viễn đi vào nhìn thấy bộ dáng nàng chật vật như vậy, dừng không được đau lòng nhíu mày. Hai ba bước đi tới, cởi bỏ áo choàng bao lấy nàng từ đầu tới đuôi. Sờ trán của nàng một cái, dĩ nhiên là nóng bỏng!
- "Thế nào thành cái dạng này vậy?"
La Thận Viễn ôm nàng vào trong lòng.
Thời điểm nguyệt sự vốn liền dễ dàng bị cảm lạnh, nếu không phải là Nghi Ninh dễ dàng sinh bệnh như vậy, nàng còn không có kiều hoa như vậy.
Nàng cảm thấy chính mình so với ngày thường yếu ớt hơn. Sau khi nhìn thấy hắn cả người đều thả lỏng ra. Nàng gắt gao ôm hắn không buông, âm thanh gọi tam ca đã khàn khàn.
Đạo Diễn mới nói:
- "Mới vừa rồi ở trong mưa nàng vấp ngã."
Ngữ khí thản nhiên.
La Thận Viễn ôm nàng liền có thể cảm nhận được cả người tiểu cô nương đã nóng bỏng, nóng rất lợi hại. Hắn hỏi:
- "Đệ nhớ được trong người huynh có chút dược, thế nào không nấu cho nàng bát thuốc phong hàn?"
- "Huynh không biết nàng bị phong hàn."
Đạo Diễn nói xong, nàng vừa rồi cậy mạnh ngồi ở trên ghế bành như vậy. Nói nàng lên giường ngủ, nàng cũng là không chịu. Còn tưởng rằng không chuyện gì. Dù sao đối với hắn mà nói, y phục trúng mưa bị ướt thường chính là việc rất nhỏ.
La Thận Viễn thở dài, sư huynh không thường tiếp xúc với nữ tử, nơi nào sẽ nghĩ chút chuyện đó. Nghi Ninh lại là loại người chuyện không phát sinh ở trước mặt tuyệt không mở miệng chỉ là tính tình lại mềm yếu. Thôi… dù sao hắn là muốn mang người về, hiện tại đi đi.
Trên người hắn vẫn là mùi hương quen thuộc làm cho người ta an tâm, Nghi Ninh hoàn tay ôm thắt lưng hắn, ở trên vạt áo hắn rút một hơi dài mùi hương dễ ngửi, còn có hương vị mưa ẩm ướt, mới nói:
- "Không có gì, tam ca tìm muội thì tốt rồi... chỗ này rất hẻo lánh, muội còn sợ tam ca tìm không được nơi này."
- "Tốt, hiện tại không còn chuyện gì."
Hắn ôm Nghi Ninh, vỗ vỗ lưng nàng.
- "Ta đương nhiên sẽ tìm được nàng."
La Thận Viễn tạ ơn Đạo Diễn, trước ôm Nghi Ninh trở về xe ngựa.
Nàng đã bắt đầu mê mê trầm trầm, để nàng ở trong xe ngựa nghỉ ngơi. La Thận Viễn mới trở lại trong miếu, nói với Đạo Diễn:
- "Chỉ sợ huynh cũng không thể trở về chùa Đại Từ được... ở Tân kiều Phố nhỏ đệ có một tòa nhà. Ttrước tiên huynh đến đó ở đi, sau đó bên trong xây một tiểu phật đường."
Đạo Diễn lắc đầu nói:
- "Người xuất gia giới luật sâm nghiêm, ta tình nguyện ở trong này."
La Thận Viễn không có cưỡng cầu. Dù sao Đạo Diễn thường xuyên dạo chơi tứ hải, đôi khi ngay cả cái chỗ che gió đụt mưa đều không có. Nơi này tốt xấu cũng là phòng ở ba gian, cho hắn che gió che mưa.
La Thận Viễn lại nói:
- "Lần này sư huynh phản bội Lục Gia Học. Huynh trụ ở chỗ này không an toàn, hắn sớm muộn gì sẽ tìm được huynh. Chẳng bằng sư huynh tiếp tục dạo chơi tứ phương."
- "Yên tâm, hắn cũng sẽ không giết ta."
Đạo Diễn nói xong, lại từ từ nhắm mắt lại.
La Thận Viễn cuối cùng liếc nhìn sư huynh hắn một cái, cái gì đều không có nói. Lục Gia Học đích xác sẽ không giết hắn, Đạo Diễn người này đặc thù. Nhưng Lục Gia Học cũng sẽ không lại tin hắn nữa.
La Thận Viễn cáo từ Đạo Diễn lên xe ngựa. Trong xe ngựa không có bếp lò, Nghi Ninh ở trong áo choàng cuộn mình thành một đoàn. Vì lạnh nàng muốn cởi áo tháo thắt lưng, cởi ra quần áo ướt. Nhưng nàng ở trước mặt La Thận Viễn như thế nào có thể cởi, chỉ có thể đem áo choàng bộc kín lấy mình.
Nhìn thấy hắn rốt cục tiến vào, xe ngựa chuyển động. Nghi Ninh khẽ cắn môi, bất chấp cái gì liền chui vào trong lòng hắn, trên người hắn thực ấm áp!
La Thận Viễn thấy nàng như vậy cũng dang ra hai tay, cho nàng ngồi vào trong lòng mình. Xoa xoa tóc ướt sũng của nàng, lại ôm nàng chặt hơn:
- "Khó chịu à? Lập tức về nhà."
Đương nhiên khó chịu! Nàng liền nhanh ôm chặt thắt lưng hắn, giống như bạch tuộc dán tại trên người hắn.
************
......
- -----oOo------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.