Edit + Beta: Đào Mai
La Thận Viễn trầm mặc một lát:
- "Muội muốn biết cái gì?"
Hắn xoay người, tiếp tục nói:
- "Muội muốn biết cái gì, hiện tại liền hỏi ta, ta nhất định sẽ nói với muội."
Tôn Tòng Uyển ngẩng đầu, nàng luôn luôn đều là dịu dàng. Tại trước mặt người này lại bị làm cho không có biện pháp, đôi mắt như là bị nước rửa sạch, lộ ra một loại sáng rọi kiên quyết.
- "Muội biết huynh vô tình... Huynh đối ai đều như vậy. Phụ thân thực hy vọng muội có thể gả cho huynh, nhưng là mẫu thân luôn luôn khuyên muội, nói huynh tuổi còn trẻ, lại nửa điểm ham mê đều không có, đó là nhiều vị lão thành cùng người sa vào tâm kế mới có khả năng như thế. Nhưng muội vẫn thích huynh."
Tôn Tòng Uyển tiếp tục nói:
- "Cô nương gia thế nào có thể chẳng biết xấu hổ đây..."
Nàng biết chính mình cần phải có tự tôn tự ái. Nhưng mà ở trước mặt hắn, nàng cảm thấy mình vô cùng hèn mọn. Tâm tình theo nhất cử nhất động của hắn mà biến hóa, căn bản là không chịu khống chế của chính mình.
- "Muội còn từng đã nói qua với Nghi Ninh, nếu là nếu có thể, cho dù muội làm thiếp cũng muốn đi theo huynh..."
La Thận Viễn nghe xong thở dài:
- "Muội không nên nói với nàng những lời đó!."
- "Muội chỉ muốn hỏi huynh..."
Tôn Tòng Uyển lại căn bản mặc kệ hắn nói cái gì, ánh mắt thẳng tắp nhìn hắn. Tựa hồ muốn từ trong ánh mắt không hề gợn sóng kia, nhìn ra chút cảm xúc.
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-duong-thanh-thua-tuong/383408/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.