“Quý Hưng, cậu trộm đồ của Tiểu Dã Chủng. Mau ra đây cho tôi.”
Một tiếng gầm lên, không chỉ khiến cho Nhâm Xử An lập tức rút lui ra khỏi trung tâm trò chơi, mà cũng khiến cho Quý Hưng đột nhiên ngẩng đầu lên.
Quý Hưng từng nhận vô số lời chửi rủa chướng tai gai mắt, nhưng đây là lần đầu tiên có người tìm đến cửa như thế này.
Bàn tay ướt đẫm của cậu run lên, vội đứng dậy đi ra mở cửa.
Ngay khi cánh cửa mở ra, có người từ bên ngoài đẩy vào, Quý Hưng bị đẩy một cái loạng choạng suýt ngã.
“Đúng là cậu ta rồi, chính đứa trẻ này đã ăn cắp thứ gì đó.” Một người đàn khoảng năm mươi tuổi chỉ vào Quý Hưng nói.
“Tôi cũng có ấn tượng với nó, là do mấy ngày nay tôi hay đi tản bộ gần nhà thị trưởng.” Một người đàn ông mạnh mẽ nói.
Người cầm đầu kia híp hai mắt lại, từ trên cao nhìn xuống Quý Hưng: “Quả nhiên con trai của kẻ giết người cũng không phải loại tốt đẹp gì. Nếu như ngoan ngoãn trả lại thứ đã trộm thì tôi sẽ không truy cứu, còn không thì…, cho dù gần đến ngày Tết rồi, tôi cũng phải dạy dỗ cậu một trận.”
Kẻ giết người và người bị giết, làm sao có thể giống như quỷ tồn tại ở chỗ bọn họ được.
Nghĩ như vậy, ánh mắt nhìn về phía Quý Hưng càng lộ rõ vẻ xem thường.
Khuôn mặt nhỏ của Quý Hưng u ám. Mấy cái bóng của người lớn phủ lên người cậu.
“Tôi không có trộm đồ.” Cậu lạnh lùng nói.
“Nhìn xem, tuổi còn nhỏ mà đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-duong-thanh-thieu-nien-phan-nghich/231453/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.