Không ít người tập trung xung quanh cửa ra vào của khách sạn, âm thanh rất ồn ào.
“Đúng, chính là cô ấy!”
“Cô là Nhâm Xử An đúng không?” Một cô gái nhỏ thoạt nhìn trông gầy yếu muốn tát khuôn mặt trắng nõn nà đang ngước nhìn của Nhâm Xử An một cái!
Nhâm Xử An lùi lại một bước, dễ dàng tránh được cái tát kia, cô nhướng mày lộ ra vẻ kinh ngạc. Lòng cô tràn đầy nghi hoặc, giọng nói có chút không vui: “Các người muốn làm cái gì vậy?”
Lúc này, khuôn mặt xinh đẹp của cô gái nhỏ có vẻ cay nghiệt, giọng nói the thé: “Cô là cái thứ lẳng lơ muốn dụ dỗ Quý Lan!”
Nhâm Xử An lập tức hiểu ra ngay.
Cô cảm thấy dở khóc dở cười. Cuối cùng, cô chỉ nở một nụ cười gượng gạo. Cô dụ dỗ Quý Lan để làm gì chứ! Làm loạn như vậy, Quý Lan không ghét cô là đã cám ơn trời đất lắm rồi. Cô còn có gan đi dụ dỗ Quý Lan sao?
Cô giải thích rõ ràng: “Tôi không có can đảm để dụ dỗ Quý Lan, các người cứ yên tâm đi.”
“Yên tâm? Đúng là nói nhảm! Cô đừng cho là tôi không biết cô nghĩ như thế nào!” Lại một cô gái nhỏ có nói lời chanh chua và khó nghe.
Nhâm Xử An thấy cho dù nói chuyện thế nào cũng không được nên không khỏi tức giận. Cô cười lạnh một tiếng, sắc mặt cũng thay đổi theo: “Nếu Quý Lan biết rằng miệng lưỡi fan của thầy Quý thối như thế, có lẽ sẽ phải thất vọng nhỉ?”
Cô vừa mới nói hết lời thì một bóng người nhanh chóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-duong-thanh-thieu-nien-phan-nghich/1019819/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.