Ngồi trong xe taxi, Nhâm Xử An đăng nhập vào trò chơi mà cả ngày chưa được vào. Thời gian trong trò chơi đã điểm mười một giờ rưỡi, vậy mà ngọn đèn màu cam ấm áp trong nhà của Qúy Hưng vẫn sáng.
Trên chiếc bàn gỗ, Qúy Hưng ngồi thẳng lưng, trên đó là một chồng sách nhỏ. Trước mắt cậu hiện giờ là cuốn vở bài tập toán, bên cạnh là một cuốn vở nháp viết rất nhiều quy trình và công thức toán học.
“Nhóc con, muộn quá rồi, mau đi ngủ đi!” Nhâm Xử An đeo tai nghe, điều đầu tiên cô nói với Qúy Hưng chính là giục cậu đi ngủ sớm.
Giấc ngủ buổi tối rất quan trọng, đã hơn mười một giờ rưỡi rồi, một đứa nhóc chưa tròn mười ba tuổi thức làm cái gì vậy chứ!
Cậu nhóc này có thể đi ngủ đúng giờ được hay không, ngủ sớm dậy sớm!
Từ lâu Quý Hưng đã quen với âm thanh bất chợt vang bên tai mình. Vậy nên cậu chẳng hề sợ hãi mà đặt cây bút chì trên tay xuống bàn. Đôi mắt đen láy tựa như đêm đen ngoài cửa sổ ấy dường như lộ ra niềm vui chợt lóe. Giọng nói trong trẻo sự lạnh lùng đặc trưng của thiếu niên khẽ vang lên: “Thần tiên tỷ tỷ.”
Nhâm Xử An thấp giọng trả lời “Ừ”, trượt ngón tay trên màn hình đóng sách lại theo cách thủ công. Cô thúc giục: “Tuổi cậu còn nhỏ nên phải đi ngủ và dậy sớm, cậu biết chưa? Cậu không thể thức khuya như vậy được.”
Lông mày Quý Hưng hơi cau lại. Nhưng mà thần tiên tỷ tỷ đã nói là sẽ đến gặp cậu ít nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-duong-thanh-thieu-nien-phan-nghich/1019818/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.