Quả thực hôm nay thân thể của Sở Khuynh Ca có chút không thoải mái. 
Không chỉ là vết thương đau, ngay cả thân thể cũng vô cùng nặng nề. 
Vết thương hơi sưng, vận may không tốt lắm, nàng bị cảm rồi. 
Đoán chừng không được bao lâu nữa nàng sẽ phát sốt. 
Sau khi ăn bữa sáng xong, nàng cố đi ra khỏi căn phòng, đến hiệu thuốc một chuyến. 
“Công chúa, người cần gì thì có thể bảo đại phu chuẩn bị cho người.” 
Xảo Nhi cũng bám theo, đi theo đằng sau lưng nàng. 
Lam Vũ cũng trông chừng, chỉ là hắn ta tránh tương đối xa, không dám tới quá gần. 
Sở Khuynh Ca không nói câu nào, nàng phải đích thân đi chọn dược liệu mà mình cần. 
Cổ đại không có thuốc tây, ra ngoài vô cùng bất tiện, lúc đi trên đường nàng cần phải tự mình luyện chế ra một ít. 
Có thuốc trong tay, đi khắp thiên hạ không có kẻ địch. 
Sau khi trời sáng rõ, đội quân chấn chỉnh ở cửa thành phía Bắc. 
Phải về hoàng thành rồi. 
Trong cửa thành phía Bắc, dân chúng gần như đứng chật kín hai bên đường. 
Bọn họ bị đội quân Bắc Tần quấy nhiễu lâu nay, nửa năm vừa qua, đội quân Bắc Tần thường xuyên xâm lấn, cuộc sống của mọi người đều hết sức không dễ chịu. 
Nhất là dạo trước, Tần Tướng quân bị thương nặng, có một lần đội quân Bắc Tần suýt nữa đã thì tấn công vào bên trong thành. 
Tất cả mọi người ôm quyết tâm liều chết, ngay cả dân chúng cũng cảm thấy không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-duong-thanh-nu-ba-vuong/2260646/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.