Đây không phải là điều mà Phong Ly Dạ đã dự đoán trước.
Nhưng, thực ra trong lòng hắn rất hạnh phúc.
Hạnh phúc không thể giải thích được.
Chỉ là, trong lúc đang cảm thấy hạnh phúc, lại có một chút bất an.
Ngay cả khi sắp ra trận đánh giặc, hắn cũng chưa bao giờ cảm thấy bất an như vậy.
Không thể đoán được suy nghĩ của nàng, khiến hắn cảm thấy rất khó chịu.
Ánh mắt của Sở Khuynh Ca lại dừng lại ở mu bàn tay của hắn, ở phía trên có một vết thương mới, là vết răng cắn.
Vết cắn rất sâu, thậm chí bản thân nàng khi nhìn vào, còn phải nổi cả da gà.
Nhưng cuối cùng nàng vẫn quay mặt đi, chọn cách không nhìn nó nữa.
“Ta còn có thể nghĩ được cái gì nữa? Chạy cũng đâu chạy được, không được phản kháng, chỉ có thể học cách hưởng thụ thôi.”
“Hưởng thụ?” Hai chữ này, đối với hắn mà nói, quá kỳ lạ.
Gây chuyện đến mức này, cũng căm hận tới mức này, còn có thể hưởng thụ cái gì?
Sở Khuynh Ca lại cười nhạt, ý nghĩa của nụ cười này, ngay cả chính nàng cũng không phân rõ được là thật hay giả.
“Hưởng thụ chút sự yên bình hiếm có, khi ở chung với ngươi.”
Phong Ly Dạ buông năm ngón tay ra, nàng lập tức thu tay lại.
Căn phòng rất yên tĩnh, trong không khí có một mùi hương đặc biệt thoảng qua.
Có chút lạnh lẽo, nhưng hình như, cũng có chút ngọt ngào.
Không biết đã qua bao lâu, Phong Ly Dạ cúi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-duong-thanh-nu-ba-vuong/2260443/chuong-212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.