“Công chúa, vừa rồi thế tử gia… đã nói gì với người vậy?”
Xảo Nhi rất kinh ngạc sau khi bước vào cửa, giống như là nhìn thấy chuyện gì đó kỳ lạ vậy.
Sở Khuynh Ca vẫn ngồi đọc binh thư, nhướn mày hỏi: “Tại sao lại hỏi như vậy?”
“Em thấy thế tử gia ngài ấy… ngài ấy…”
Xảo Nhi vẫn cảm thấy rất kinh hãi, bước đến chỗ của công chúa, mới nhỏ tiếng nói: “Khi ngài ấy ra ngoài, ngài ấy đang… cười.”
Quá đáng sợ!
Thế tử gia vậy mà lại cười một mình!
Không ngờ được, thế tử gia bật cười, mà có thể khiến cho mọi thứ xung quanh mất đi màu sắc.
Thật sự rất đẹp, nhưng cũng rất… đáng sợ.
“Công chúa …”
Sở Khuynh Ca lại không kinh ngạc như nàng ấy dự đoán, phản ứng này, còn lạnh lùng hơn trước kia.
“Cười một mình thì có gì lạ đâu? Cũng có thể là nghĩ tới chuyện vui nào đó.”
“Nếu đổi lại là người khác, thì cũng không có gì lạ.” Nhưng, đó là thế tử gia đó!
Ai mà không biết, thế tử gia là một người lạnh lùng nghiêm khắc, trước giờ chưa bao giờ cười.
Sở Khuynh Ca vẫn không để ý, sau khi Xảo Nhi tỉnh táo lại, mới nhận ra hình như công chúa lạnh lùng hơn mọi ngày.
Tâm trạng của nàng ấy khó khăn lắm mới tốt lên được một chút, thoáng cái lại chìm xuống rồi.
“Có phải thế tử gia lại làm gì công chúa người rồi không?” Những người ở phủ Quốc Công này, đều là yêu quái.
Sao nàng ấy lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-duong-thanh-nu-ba-vuong/2260441/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.