Chương trước
Chương sau
Phong Ly Dạ không đổ hết thuốc, hắn ngược lại lại ngồi xuống bên giường, tự tay múc từng thìa đưa đến bên miệng Sở Khuynh Ca.

Bờ môi nàng trắng bệch, không có chút huyết sắc.

Dưới mắt là quầng thâm lờ mờ, cả người nhìn không có chút tinh thần nào.

Yếu ớt như là lúc nào cũng có thể chết vậy…

Phong Ly Dạ căng thẳng, bàn tay đang cầm thìa nắm chặt đến mức muốn bóp vỡ chiếc thìa.

Xảo Nhi đứng bên cạnh sững sờ nhìn hắn, không biết nên làm thế nào.

“Ngươi dọa nàng ấy rồi.” Sở Khuynh Ca nhắm mắt lại, cố gắng khiến cho bản thân tỉnh táo.

Nàng nói: “Đi ra ngoài trước đi.”

“Công chúa…” Đầu mũi Xảo Nhi chua xót, rõ ràng là rất sợ Phong Ly Dạ nhưng vẫn hung dữ trừng hắn một cái.

Sau đó mới không cam tâm tình nguyện đi ra khỏi phòng.

Sau khi cửa đóng lại thì trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Sở Khuynh Cơ không nói gì, cúi đầu uống từng thìa, uống hết toàn bộ số thuốc đắng ngắt khiến người ta toàn thân căng cứng.

Đến khi nàng uống hết thuốc xong thì Phong Dạ Ly mới bỏ bát xuống, nhưng rồi lại không biết nên nói gì với nàng.

Sở Khuynh Ca thấy hơi mệt nên muốn nằm xuống nghỉ ngơi, Phong Ly Dạ lập tức đỡ nàng.

Không ngờ, nữ nhân yếu ớt như muốn ngất xỉu này lại vào lúc hắn đỡ nàng thì đột nhiên dơ tay ra kéo chặt cổ hắn.

Toàn thân Phong Ly Dạ căng cứng, hô hấp trì trệ, phản ứng hơi chậm chạp.

“Nàng…”

“Ngươi đã nói, ngươi chưa từng muốn mạng của ta.”

Giọng nói của Sở Khuynh Ca hơi khàn, trước đó đã cảm thấy cơ thể nàng rất mảnh khảnh, giờ càng cảm thấy gầy yếu hơn.

Trong lòng Phong Ly Dạ cảm thấy chua xót.

Có phải nàng ấy thật sự đã bị dọa sợ rồi không?
“Nếu như ngươi không vui, ta sẽ không nói chuyện hòa ly nữa, được không?”

Nàng tựa vào trong lòng hắn, bởi vì không có sức lực gì, hai cánh tay đang ôm lấy cổ hắn dần dần tụt xuống.

Vào lúc mà cánh tay nàng tuột xuống thì lại bị hắn giữ chặt lại.

Cánh tay nàng rất lạnh, không có chút hơi ấm nào cả.

Cả người nàng cũng rất mềm, không có sức lực gì, mềm nhũn nằm trong ngực hắn.

“Thật ra, ta cũng không hẳn là bắt buộc phải hòa ly, chỉ là sợ ở lại phủ Quốc Công thì sự an toàn không được bảo đảm.”

“Ta tình nguyện trở về phủ Công Chúa sống một mình, ít nhất thì ở đó ta được an toàn.”

“Nhưng ta không ngờ ngươi sẽ tức giận như vậy, thậm chí tức giận tới mức nhốt ta lại.”

Phong Ly Dạ vẫn không nói gì.

Hắn quả thực rất tức giận, bây giờ nghĩ lại, nếu như lúc đó mình không nhốt nàng lại, để nàng rời khỏi phủ Quốc Công.
Thì bây giờ, nàng đã được trải qua những ngày tháng ung dung tự tại của riêng mình trong phủ Công Chúa rồi.

Sao lại phải chịu những đau đớn này chứ?

Nhưng hắn không muốn nói xin lỗi, bởi vì dù có làm lại lần nữa thì hắn cũng vẫn sẽ nhốt nàng lại bên mình, không để nàng rời khỏi.

“Thế tử gia, ta không hòa ly với ngươi nữa, ngươi có thể đồng đồng ý với ta một yêu cầu không? Thật ra ngươi còn nợ ta một ân tình, có đúng không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.