Đây là lần đầu tiên Phong Ly Dạ thừa nhận nàng là nương tử của mình trước mặt Sở Khuynh Ca.
Nàng nhìn nam nhân tự xưng là phu quân của mình này, sắc mặt của nàng ảm đạm khoảng nửa giây.
Sau nửa giây, nàng rũ mắt xuống, giấu đi tất cả tâm tư của bản thân.
“Thật sự có thể bảo đảm không?”
“Có thể.”
Ngay sau đó nàng dường như đã yên tâm rồi, sau khi đã tiêu hao hết tất cả sức lực, cả người nàng vô lực nằm lại xuống.
Ngay cả cánh tay cũng mềm nhũn, không có một chút sức lực nào.
Vào lúc Phong Ly Dạ đỡ nàng nằm xuống thì nhìn thấy cánh tay mà nàng không cẩn thận lộ ra.
Đang định kéo tay áo của nàng lên để nhìn lại một lần nữa.
Chỉ nghe thấy giọng nói hơi khàn của nàng: “Đừng nhìn, xấu lắm.”
Hắn không nghe, cứ khăng khăng kéo tay áo của nàng lên.
Cánh tay như ngó sen vốn dĩ đã gầy nhỏ đến mức như là lúc nào cũng có thể bị gãy, bây giờ nhìn lại càng thấy mỏng manh yếu đuối.
Trên cánh tay có hai vết thương rõ ràng, đó là do bị ếch cắn.
Mạch máu xung quanh miệng vết thương hiện lên một màu xanh tím lờ mờ, trông rất đáng sợ.
“Đừng nhìn, khó khăn lắm ngươi mới nhìn ta thuận mắt mà.” Nàng cười yếu ớt.
Trái tim của Phong Ly Dạ lại bị đập mạnh một cái vì nụ cười của nàng.
“Còn có sức để nói ra những lời này, xem ra vẫn chưa chết được đâu.”
“Ừ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-duong-thanh-nu-ba-vuong/2260432/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.