Sở Khuynh Ca chỉ cười nhạt, nhìn bà ta, không nói chuyện.
Yến Lưu Nguyệt tức giận xông lên, tóm lấy tà áo trước của nàng, rồi kéo nàng lại.
“Nói! Có phải ngươi hạ độc hay không? Nói mau!”
“Ta sao có thể hạ độc được? Từ lúc đi vào đến hiện tại ta chưa từng chạm vào nàng ta.”
Tuy Sở Khuynh Ca nói như vậy, nhưng nàng lại nở một nụ cười giễu cợt trên môi, mà Yến Lưu Nguyệt nhìn thấy rất rõ, độc chính là do nàng hạ!
“Yêu nữ! Không ngờ ngươi lại độc ác như vậy!”
Nhưng bà ta không thể biết được nàng đã hạ độc như thế nào?
Quả thật nàng chưa từng chạm vào Sở Vi Vân, đến cả một cơ hội cũng không có.
Vậy chất độc, là khi nào bị thả vào? Và thả vào bằng cách nào?
Điều này hết sức kỳ lạ!
“Thuốc giải!” Bây giờ Yến Lưu Nguyệt không quan tâm gì nữa, điều quan trọng nhất chính là phải cứu Sở Vi Vân.
Sở Khuynh Ca rũ mắt xuống nhìn cái tay đang nắm lấy tà áo trước của mình, nụ cười của nàng càng thêm lạnh lùng: “Ngươi đoán xem, có phải là cho ngươi hay không?”
“Ngươi!” Cơn tức giận xông lên ngực Yến Lưu Nguyệt.
Bà ta giơ tay lên, không nhịn được cơn tức giận mà vỗ mạnh lên ngực Sở Khuynh Ca một cái.
Sở Khuynh Ca kêu đau một tiếng, bị đánh ngã ngồi lên trên ghế, cả người mềm nhũn không lực.
Vừa mở miệng thì một ngụm máu tươi đã tràn ra, nhuộm đỏ một thân quần áo.
“Mau đưa thuốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-duong-thanh-nu-ba-vuong/2260401/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.