“Ngươi cho rằng ta để ý khuôn mặt này sao?”
Sở Khuynh Ca cười lạnh, không đồng ý nói: “Một khuôn mặt, có thể giúp ta làm gì?”
Từ trước đến nay nàng không phải người dựa vào khuôn mặt để kiếm cơm.
Cái nàng dựa vào, chính là thực lực của nàng.
“Dì Nguyệt, đừng quan tâm ả ta nói, hủy ả ta! Hãy chém đi!”
Sở Vi Vân nói xong câu này lại nôn ra một ngụm máu, nàng ta thực sự sắp không còn sức nữa rồi.
Nhưng điều thần kỳ là, loại độc này thật sự khiến nàng ta rất khó chịu, đau khắp toàn thân, nhưng mà lại không có cảm giác có thể chết người?
Lúc nàng ta hít thở, cả người sẽ rất khó chịu, toàn thân giống như bị vô số con kiến gặm cắn.
Nhưng lại không có ý định ngất đi!
Loại độc này, rất hành hạ người khác!
“Dì Nguyệt! Chém đi!”
Yến Lưu Nguyệt không đợi được nữa.
Chỉ có thể toại nguyện nàng ta, trước tiên phải hủy Sở Khuynh Ca, nếu không, Sở Vân Nhi trở nên quật cường sẽ không tình nguyện cho đại phu chữa trị!
Nàng ta lại quay ra nhìn Sở Khuynh Ca, anh mắt đột nhiên trở nên lạnh lùng: “Là ngươi tự chuốc lấy!”
Bà ta giơ tay lên, lưỡi dao chém chuẩn xuống khuôn mặt.
Một cô nương, còn là một cô nương xinh đẹp, nàng lại không sợ bị hủy hoại khuôn mặt!
Cô nương này, thật kỳ lạ!
Ánh mắt này của nàng khiến cho Yến Lưu Nguyệt có vài phần nghi hoặc, con dao đó mãi chưa thể chém xuống.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-duong-thanh-nu-ba-vuong/2260400/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.