Lúc trở về phòng, khí tức cuồng bạo khát máu trên người Phong Ly Dạ dần dần tan đi.
Hắn đặt Sở Khuynh Ca xuống giường, nắm lấy tay nàng, truyền chân khí vào.
Bàn tay nhỏ nhắn lạnh giá, không có chút độ ấm nào.
Nếu như vừa nãy Phong Tảo không đuổi theo hắn, hắn không đúng lúc chạy tới thì bọn chúng sẽ đối xử với nàng ấy như thế nào đây?
Dùng đao đâm mặt nàng bị thương hay là gϊếŧ chết nàng?
Trái tim như bị thứ gì đó dùng sức quấn chặt, đau đớn đến run rẩy.
Giọng nói của hắn hơi khàn: “Nàng ở chỗ của ta vẫn luôn bị bắt nạt như vậy sao?”
Hắn cho rằng Sở Khuynh Ca sẽ oán giận, thậm chí còn oán trách thêm vài câu.
Không ai có thể sau khi chịu đựng sự lăng nhục như vậy còn có thể bình tĩnh hòa nhã.
Nhưng, nữ tử trước mắt này lại có thể.
Nàng dựa vào đầu giường, cảm nhận được sự che chở của Chân khí của hắn, thân thể lạnh lẽo dần dần trở nên ấm áp hơn.
“Ta tự hạ độc mình, sau đó hạ độc nàng ta.”
Xảo Nhi đang bưng nước nóng vừa mới vào của nghe thấy vậy thì hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ trước mặt nàng.
Sao công chúa lại có thể… có thể tự mình nói ra chứ? Lỡ như chọc giận Thế tử gia, có phải Thế tử gia sẽ trực tiếp lấy mạng của hai người luôn không?
Phong Ly Dạ không tức giận, quay đầu nhìn nàng ấy: “Đưa cho ta chiếc khăn ấm đi.”
Xảo Nhi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-duong-thanh-nu-ba-vuong/2260398/chuong-236.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.