Trong phòng ngủ của chủ nhân Thanh Vân Uyển, có hai người lại đang nhàn nhã cắn hạt dưa.
“Công chúa, bên ngoài có hơi kinh khủng. Em nghe nói Thế tử gia đích thân trấn giữ, hai bên sắp đánh nhau rồi.”
Xảo Nhi chưa cắn một hạt nào, chính là vì bên ngoài đang náo loạn, trong lòng nàng ấy hoảng loạn, nào có tâm trạng cắn?
Nhưng công chúa thì đúng là không tim không phổi, cắn ra một đống vỏ hạt dưa.
“Công chúa, người thật sự không ra xem thử sao?”
“Nếu như ta ra đó, chẳng phải là muốn ta đi tìm chết sao?” Sở Khuynh Ca trợn trừng mắt một cái.
Xảo Nhi ngẫm nghĩ, hình như đúng là thế thật.
Những người đó chính là nhắm vào công chúa, nàng ấy lại nói công chúa ra ngoài, chẳng phải đưa dê vào miệng sói sao?
Nàng đúng là ngốc! Ngốc chết được! “Đúng, em đúng là ngốc. Đừng nghĩ nhiều quá, em cứ bóc hạt dưa cho ta là được, nhân hạt dưa bỏ vào trong đĩa.”
Xảo Nhi oán giận trừng nàng một cái: “Công chúa lại ăn hiếp người ta.”
Nàng ấy chỉ nhất thời không nghĩ đến, chứ nào có ngốc đâu.
“Chẳng lẽ không phải vừa rồi em mới tự nghĩ mình thật ngốc sao?” Sở Khuynh Ca liếc mắt một cái đã nhìn thấu suy nghĩ của nàng ấy.
Xảo Nhi lẩm bẩm lầu bầu, uất ức trừng nàng: “Em có thể tự nghĩ, nhưng công chúa đừng nói ra chứ, không nể mặt chút nào.”
Nhưng mà, nàng ấy vẫn cầm hạt dưa lên, lột vỏ sẵn bỏ vào trong đĩa cho nàng.
“Đúng rồi, công chúa, vì sao người phải nói cho Thế tử gia biết độc là do người hạ? Người không biết, hôm qua suýt nữa đã dọa chết em rồi.”
“Em cũng sắp quỳ xuống rồi, ta còn có thể không biết à?” Sở Khuynh Ca giơ ngón tay ra, chọc chọc đầu nàng ấy: “Chỉ với lá gan bé như cây đinh của em, còn muốn làm cái loại chuyện hãm hại người ta, nếu như ta không thừa nhận trước, em cũng sẽ bị lộ thôi.”
Xảo Nhi không nói gì, vô cùng tủi thân.
Nàng ấy đã biểu hiện không tốt chỗ nào?
“Em cho rằng, Thế tử gia là người dễ lừa thế sao?”
Nếu như không phải mình chủ động nói, mà để cho hắn tra ra, hắn còn có thể tin tưởng nàng như vậy nữa không?
Có một số chuyện, nửa thật nửa giả càng có sức thuyết phục hơn.
Đường nhìn của Sở Khuynh Ca lướt qua Xảo Nhi, nhìn về chỗ cửa, con ngươi đọng lại.
Động tĩnh cãi nhau bên ngoài rất lớn, chẳng qua, có Phong Ly Dạ ở đây, nàng không hề lo lắng.
Xảo Nhi cũng không lo lắng. Đối với nàng ấy, Thế tử gia là một nhân vật giống như thần tiên. Có Thế tử gia ở đây, không có ai có thể tổn thương đến công chúa.
Có điều…
“Công chúa, chúng ta cứ trốn miết ở đây cũng không phải là cách. Em nghe nói, Đại công công đã đến mấy lần rồi, muốn mời quận chúa vào cung.”
Cho nên, chuyện quận chúa bị hạ độc, còn bị thương, sao có thể che giấu được?
Mặc dù phủ Quốc Công có quyền có thế, nhưng cũng không thể tùy ý làm bậy.
Đặc biệt là, quận chúa còn liên quan đến quan hệ ngoại giao của hai nước. Chuyện này, chung quy cũng phải giải quyết.
“Em cũng cảm thấy, ta nên đi giải quyết à?” Sở Khuynh Ca nhướng mày.
“Không không không. Công chúa, người không thể đi được. Lần trước người đi, cũng đã dọa em chết khiếp rồi!”
Rất sợ không tìm Thế tử gia về kịp, rất sợ công chúa thật sự bị bọn họ… bị bọn họ hại! “Không phải em nói là có Thế tử gia ở đây, sẽ không có ai có thể tổn thương đến ta sao?”
Cuối cùng Sở Khuynh Ca cũng ăn ớn. Nàng đứng dậy, phủi phủi mẩu vụn trên người.
Lúc này mới cất bước đi ra ngoài cửa.
“Công chúa…” Xảo Nhi lo lắng, chỉ có thể nhắm mắt đi theo.
Cửa Thanh Vân Uyển. Lam Trù dẫn theo hơn một trăm thị vệ, đứng chắn kín cả sân.
Phong Ly Dạ đứng canh ở cửa sân, thân hình cao lớn, bất kể là lúc nào đều giống như một ngọn núi lớn, không ai có thể lay chuyển.
“Thế tử gia…” Lam Trù còn muốn khuyên.
Nhưng Sở Khuynh Ca đã nhàn nhã bước đến bên cạnh Phong Ly Dạ: “Nếu như ta có thể làm cho nàng ta thuận lợi vào cung gặp sứ giả của Nam Tấn, vậy chuyện này, có phải sẽ được xóa bỏ không?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]