Hắn đang cố hết sức kìm nén cơn giận của mình.
Cho dù là đang trong lúc cực kỳ tức giận thì hắn cũng đẩy nàng ra một cánh nhẹ nhàng.
Nhìn bóng lưng tịch mịch của hắn rời đi, Phong Tảo cảm thấy vô cùng xót xa.
“Công chúa, gia nhà chúng tôi… trước giờ chưa từng vào bếp nấu cơm cho ai, người… sao người lại cười ngài ấy?”
Thật là đau lòng quá đi à!
Phong Tứ nhìn Sở Khuynh Ca bằng ánh mắt lạnh lùng, xen lẫn chút oán giận, quở trách nàng.
Đúng là người phụ nữ không biết tốt xấu!
Xảo Nhi khẽ kéo tay áo Sở Khuynh Ca: “Công chúa, người có hơi… hơi quá đáng quá rồi.”
Thế tử gia tốt biết mấy, tự mình xuống bếp, chính là vì muốn đích thân làm cơm cho công chúa đó.
Vừa nãy hắn cứ mãi không muốn đi ra ngoài là bởi vì bát cơm đen thùi lùi không ra thể thống gì kia.
Mặc dù ngay cả nàng ấy cũng thấy không nuốt trôi nổi bát cơm đó nhưng dù sao thì đó cũng là tâm ý của thế tử gia mà!
Nếu đổi sang là một cô nương khác thì đừng nói là ghét bỏ, kể cả cơm có cháy đen tới mức như thế này thì nàng ta cũng sẽ ăn cho bằng hết thì thôi.
Công chúa nhà của nàng ấy thì hay rồi, không những không cảm kích mà còn cười nhạo thế tử gia nhà người ta.
Thật sự… rất quá đáng.
Sở Khuynh Ca ngồi trên mặt đất, nhìn Xảo Nhi một cái.
Con người Xảo Nhi vô cùng lanh lợi, nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-duong-thanh-nu-ba-vuong/2260363/chuong-252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.