"Dạ ca ca, ta thật sự biết sai rồi, xin chàng tha thứ cho ta."
Cái chén trong tay Sở Vi Vân vẫn như cũ đưa tới trước mặt Phong Ly Dạ.
Vẻ mặt nàng ta đầy sự thành khẩn: "Dạ ca ca, chàng có biết, vừa mới đến ở một hoàn toàn xa lạ như thế này, còn phải ở cùng với một tên địch mạnh mẽ, trong lòng ta sợ hãi, cũng là chuyện thường tình mà thôi."
Phong Ly Dạ vẫn không nói lời nào.
Có đôi khi lòng hắn rất cứng rắn, nhưng mà Sở Vi Vân biết, đối với mình, ít nhất là hắn vẫn có chút mềm lòng.
Dù sao, nàng chính là nữ nhân cả Nam Tinh mà!
"Dạ ca ca, ta thật sự biết sai rồi, ta không nên nhu nhược như thế, đó là vì để mặt mũi cho nương của ta."
Nương của nàng ta.
Mỗi lần nhắc đến Nam Tinh, là sự lạnh lẽo trong lòng Phong Ly Dạ, sẽ dịu đi đôi chút.
Nam Tinh, chung quy lại cũng là ân nhân của cả gia đình hắn.
Không có Nam Tinh, cũng không có Phong gia bọn họ.
Hắn nhận lấy chén nước trà kia, uống một hơi hết sạch.
Đáy mắt của Sở Vi Vân ngay lập tức hiện lên một tia xao động, nhưng nàng ta cẩn thận từng li từng tí mà cất giấu, không hề để cho hắn phát hiện ra.
Đơn giản là, mắt của Phong Ly Dạ cũng không hề nhìn nàng ta.
"Nữ hoàng bệ hạ cho chàng ở tại điện Dục Dương của Nam Dương, thứ nhất có thể từ từ bịt miệng mọi người lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-duong-thanh-nu-ba-vuong/2259978/chuong-445.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.