“Yêu cầu của trưởng công chúa, thứ cho ta không làm được, Tiểu Niên Tử, tiễn khách."
Phượng Cửu Khanh khoát tay, định rời đi.
Tiểu Niên Tử nơm nớp lo sợ đi đến trước mặt Nam Dương: “Trưởng công chúa, nô tài... tiễn người ra ngoài.”
"Quốc sư đại nhân."
Nam Dương nhìn bóng lưng Phượng Cửu Khanh, thật không có ý rời đi.
Lời nàng ta vô cùng lạnh lùng: “Chuyện người làm năm đó với Nam Tinh, ta luôn ghi nhớ, có phải là nên tìm thời gian nói hết với bệ hạ?”
“Người nói gì?” Phượng Cửu Khanh chợt quay đầu lại, trừng mắt nàng ta.
“Quốc sư đại nhân, người thật sự muốn nói những lời này trước mặt kẻ khác?” Nam Dương cười nói.
Hai tay Phượng Cửu Khanh nắm chặt lại, đôi môi mím chặt lộ ra hơi thở lạnh lẽo vô cùng.
Tiểu Niên Tử không biết phải làm sao, nhưng hiện giờ, có vẻ bản thân không nên ở lại đây.
"Đại nhân, nô tài..."
“Theo ta” Phượng Cửu Khanh xoay người, đi về phía cửa khác của tế đàn.
Nam Dương cười đến vui vẻ vô cùng, bước nặng nề đi theo sau ông ta.
Sở Khuynh Ca ở sau màn tơ tế đàn đàn, nàng biết Phượng Cửu Khanh không muốn để nàng nghe được.
Nhưng mà, năm đó bọn họ đã làm chuyện gì với Nam Tinh? Có phải là đã làm hại Nam Tinh không?
Năm ngón tay của nàng càng nắm càng chặt!
Lại cúi đầu liếc nhìn vũ khí bên hông mình, tâm trạng càng phức tạp đến nói không ra.
Lúc này, không có Phượng Cửu Khanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-duong-thanh-nu-ba-vuong/2259951/chuong-455.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.