“Ta chỉ biết... Nhàn phi.” Ông nói, giọng khàn khàn, yếu ớt sau trận ốm nặng.
Nhàn phi.
Trong tâm trí của Sở Khuynh Ca dường như không tồn tại hai từ này.
Từ khi nàng xuyên không tới đây, không có người nào nhắc tới người này với nàng.
Nhưng nàng nhanh chóng nhớ ra, Nhàn phi chính là thân mẫu của nàng!
“Ông... ông biết mẫu phi của ta?” Nhưng tại sao, thông tin mà nàng thấy trong ánh mắt của Sở Nhan không chỉ có vậy?
Lúc nãy lúc ông ta đang không tỉnh táo, ánh mắt ông ta nhìn nàng rõ ràng là đang che giấu rất nhiều thứ.
Nhưng Phong Ly Dạ đến, những thứ đó trong mắt ông ta đã biến mất trong tích tắc.
Ông ta không tin tưởng Phong Ly Dạ, có lẽ là không tin tưởng bất kỳ ai ở đây.
Nhưng nàng luôn cảm thấy đối với ông ta nàng không giống họ.
Sở Nhan đã bình tĩnh lại và nhìn rõ khuôn mặt của Sở Khuynh Ca.
Đầu ngón tay ấn giấu dưới ống tay áp chậm rãi siết chặt, ông ta nói bằng giọng khàn khàn: “Nhàn phi... trước đây từng có ơn với ta, ta từng thề, nhất định phải...”
Ông ta lại nhìn Sở Khuynh Ca, mặc dù đã cố gắng hết sức để che giấu nhưng không giấu nổi sự kích động trong mắt ông ta.
Một lúc sau, ông ta khàn giọng nói: “Ta đã từng hứa đời này kiếp này nhất định phải chăm sóc thật tốt cho hài tử của Nhàn phi.”
Vì vậy, khi tỉnh lại ông ta luôn đi tìm Cửu công chúa?
Đôi mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-duong-thanh-nu-ba-vuong/2259884/chuong-492.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.