Edit: Vũ Quân
"Nếu nói là không tốt thì chi bằng nói rằng anh vẫn luôn thấy mình không có bố." So với sự cẩn thận của Đường Miên, ngữ khí của Hạ Nhai ngược lại tùy ý hơn nhiều, anh còn thuận thế ở trên ghế đổi một dáng ngồi thoải mái.
"Một mình mẹ nuôi anh lớn lên, từ nhỏ anh đã chưa từng gặp qua ông ta, chỉ nghe mẹ nói ông là người có sự nghiệp thành công bận rộn, cho nên không có thời gian tới gặp anh, sau đó mẹ anh mất, ông ta mới phái thư kí của mình đến tìm anh."
Hạ Nhai còn nhớ rõ tang lễ của mẹ ngày đó, thành phố Sơn trời trút xuống trận mưa to tầm tã, Hạ Thanh phái người tới, là thư kí của ông ta - Sử Văn.
Sử Văn lúc ấy che một chiếc ô màu đen đi xuống từ một chiếc xe sang trọng, trong lòng Hạ Nhai chưa từng cảm thán nhiều đối với chiếc xe kia, anh chỉ nhớ tới mỗi ngày tan làm mẹ anh đều đạp chiếc xe đạp, rổ xe đã thủng một lỗ, còn thường xuyên tuột dây xích, nhưng trước sau bà vẫn không muốn đổi một chiếc mới.
Ngữ khí của Sử Văn khi nói chuyện với anh rất lễ phép, nhưng ánh mắt lại âm thầm lộ ra sự khinh miệt, ông ta nói với anh, ba anh là thương gia điền sản số một thành phố Sơn, Hạ Thanh.
Hạ Thanh có gia đình, có một phu nhân các mặt đều xứng đôi, còn có một đứa con trai lớn hơn anh mấy tuổi đã xuất ngoại du học, mà hai người kia đều hoàn toàn không biết anh tồn tại.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-duong-thanh-liem-cau/1751641/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.