Edit: Vũ Quân 
Người này thế mà dám gọi đây là miệng vết thương!? Nếu không phải Hạ Nhai chỉ ra chỗ đó, thiếu chút nữa Đường Miên cũng không phát hiện ra khóe miệng anh bị rách da. 
"Nhưng Vương Hiểu Quang nói em không đi được đường!" Đường Miên tức giận đến mức trên mặt nóng lên, ngẫm lại chính cô vì những lời không đáng tin này mà cả ngày cảm thấy mình như hết thuốc chữa: 
"Sao các em có thể nói dối như vậy, có biết tôi lo lắng lắm không!" 
Lo lắng sao? 
Đã thật lâu Hạ Nhai không từ trong miệng người khác nghe thấy câu này, cũng càng không nghĩ tới Cừu nhỏ sẽ chỉ vì nghe dăm ba câu của Vương Hiểu Quang mà thật sự lo lắng đến mức chạy tới tìm anh. 
Vương Hiểu Quang vốn dĩ thường xuyên ba hoa, ngay cả khi nói thật thì cũng phải thêm mắm thêm muối trau chuốt một phen, nghĩ cũng biết chắc chắn cậu ta đã đem việc đánh hội đồng nhỏ ngày hôm qua nói thành cuộc ẩu đả của xã hội đen, Hạ Nhai phun ra ngụm khói thuốc cuối cùng trong miệng, đem hơn nửa điếu thuốc còn lại ném xuống đất, dùng chân dẫm lên. 
"Được rồi, đừng nóng giận, em mời cô uống trà sữa?" 
"Tôi không uống!" 
"Em đưa cô đi chơi?" 
"Tôi không đi!" khuôn mặt tròn của Đường Miên cứng nhắc, cúi đầu nhìn thoáng qua thời gian trên di động. 
"Nếu em không có việc gì thì tôi về đây, ngày mai em nhất định phải đi học, tôi sẽ không cho phép em nghỉ nữa!" 
Thì ra khi Cừu nhỏ tức giận lại là cái dạng này, Hạ Nhai nhìn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-duong-thanh-liem-cau/1751615/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.