Mọi chuyện sau đó vẫn bình thường như cũ, trợ lý Tiểu Tạ của ta vẫn chăm chỉ cùng ta đến phòng thu âm mỗi ngày. Trần Hướng, nghệ sĩ lâu năm hướng dẫn cho ta khá hài lòng. Nhưng ta biết trình độ của ta chỉ là do quen tay mà thôi, ta đàn mười năm nhưng không hề có cảm xúc. Không phải ta không muốn mà là ta không thể. Nghĩ mà xem một kẻ suốt ngày vùi đầu kiếm tiền như ta sao lại có cái thứ cảm xúc thiêng liêng đó kia chứ? Ta cũng chẳng buồn suy nghĩ, chờ đến đêm mai được xướng tên cuộc đời ta đã sang một trang mới, lúc đó ta có cảm xúc cũng chẳng biết chừng.
Trước buổi lễ, ta nhận được một hộp quà. Là một bộ váy dài màu xanh đẹp đẽ. Ta nghĩ mãi cũng chẳng có ai lại tốt bụng đến vậy. Tiểu Tạ lại rất vui vẻ. Nói gì thì đây cũng là lần đầu tiên ta nhận được một món quà giá trị đến vậy. Trong lòng ta cũng vui vẻ không kém, dù gì cũng không thể lên sân khấu nhận giải với một bộ quần áo xuềnh xoàng được, người này tặng quà cũng thật đúng lúc. Ta lại chẳng cần phải tốn thêm một khoản tiền lớn nữa. Ta ngắm mình trong gương, thật đẹp. Ta đảm bảo cho mình một bộ dáng cao quý rồi đi ra. Vì đã chắc chắn nhận giải nên công ty cũng cho xe đưa ta đi khác hẳn với thái độ lạnh lùng khinh thường trước kia. Nhìn xem sự thay đổi đầu tiên đã hiện ra rồi đấy. Ta mỉm cười hài lòng.
Lễ trao giải này khá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-duong-cam/2484654/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.